PHÁC THẢO BIỂN
PHÁC THẢO 1.
Tôi bới tìm tôi trong cát trắng trưa hè
lộ thằng bé ốm đau gầy yếu
lộ gương mặt miệng cười như mếu
cỏ mặt trời trong gió cứ loay xoay
Vốc tuổi thơ theo cát lọt bàn tay
sau kẽ tay tôi là biển
là cánh buồm
và cánh chim Hải âu
Là miên man sóng vỗ thân tàu
và hư ảo chân trời khát vọng
Gặp đôi mắt ai xa xanh thăm thẳm
để xổng con tim ngây dại một khoảng chiều
Thả bóng mình vào bóng nắng phiêu diêu
Thả bàn chân lên mịn màng cát ướt
chạm dấu chân tuổi thơ thức đợi
sóng vồ vập ùa lên, sóng lại kéo xa bờ
để lại tôi ngẩn ngơ
tím cùng hoa muống biển
PHÁC THẢO 2.
* Khúc một.
Liêu xiêu trên cánh đồng mưa gió
đôi chân tôi xấu hổ
trước con cò bình thản đứng một chân
Hồn mải mê sải theo cánh Hải âu
ba mươi tuổi tôi vẫn còn mô phạm
ba mươi tuổi sóng đã hằn lên trán
vo ước mơ điệp khúc Dã tràng
Gửi lại đất trơn tháng năm nghiệt ngã
gửi lại cát êm hơi ấm yêu thương
tôi lại đi – lại gặp những làng chài
nơi trú ngụ những phần đời của biển
nơi chiu chắt trái cam vàng ngọt lịm
vị phù sa ân tình để lại cuối dòng sông
* Khúc 2.
Bạn ôm tôi bằng vòng tay sa mạc Sahara
Tôi che bạn nón bài thơ Xứ Nghệ
Đêm Suez tráng lệ
câu đưa tình em hát mê say
Tirana. Đêm trắng. Tiễn em về
Điệu ba lê. Mùa anh đào chín đỏ
Địa Trung Hải. Tháng năm lộng gió
Tôi thức cùng hùng vĩ dãy Ban Căng
* Khúc 3.
Bất giác hát câu “Chiều hải cảng”
Vẫy bàn tay biệt ly
Những con tàu đi về phía khát khao
để lại đất liền cả một trời thương yêu cháy bỏng
chỉ giữ lại niềm tin giữa bầu trời lồng lộng
và cánh chim chở linh hồn biển vút cao
mái tóc phong sương thấp thoáng sóng bạc đầu
Vươn vai dậy sau một giấc ngọt ngào hương cúc biển
lại vục sóng vồng lên giữa bão tố thét gào
lại gồng mình trong những cơn thịnh nộ
Đại Tây Dương sát hạch đời mình
Vượt qua mắt bão
Vượt qua Biscay*
Tôi đã thành sói biển
để trở về ngoan ngoãn trong em
(*) Biscay – vùng biển sóng dữ dội tới eo biển Măng sơ giữa Anh và Pháp trên Đại Tây Dương. Những người thủy thủ lão luyện đã vượt qua sóng gió Biscay bình an trở về thường được Hiệp hội những người đi biển Quốc tế vinh danh là “Sói biển”.
PHÁC THẢO 3.
Những cánh buồm hồi xuân
căng khát khao trước trẻ trung của biển
gió như men rượu mạnh
Tôi chiêm bao ban mai
Giữ bản quyền vị mặn
giữ bản quyền xanh biếc mênh mông
Biển vị tha những phận đời nhỏ nhặt
nuôi lớn những tâm hồn
Người thủy thủ
vác những thùng rượu nho lên những thương thuyền
làm say nhân loại
sóng vẫn vỗ
Hải âu bay trong bảo tàng Hàng hải
Liverpool cùng bạn mời chào
Tôi ngả mình trên bờ cát lao xao
nằm nghe gió phi lao liên khúc
giai điệu của biển
giai điệu của bờ
êm đềm và dữ dội
hào hùng và bi tráng
hạnh phúc và bất hạnh
Nhớ thương
Hướng về Đại dương tôi thầm gọi bạn
mây bơ vơ bay về phía sấm rền
có bước chân rất êm
Biển nín thở
Tôi đợi chờ
Em đến.
PHÁC THẢO 4.
Xin biển gọi về một cơn mưa
từ lang thang mây trắng
Em là nguồn năng lượng
Tôi như con lắc đơn dao động giữa đời
Chiều trải một vạt tím chơi vơi
Tôi gặp tôi thuở lần đầu đi biển
tự trắc nghiệm trên từng bước sóng dài, sóng ngắn
mới nhận ra mình sau năm tháng xa khơi
Tay không còn săn chắc nữa rồi
để khoát lên điệp trùng vai sóng
tôi hữu hạn mà biển thì vô hạn
đành đập cánh cùng chim vỗ khúc êm đềm
Xin tạ lỗi
Biển nhạt muối trong thơ tình Tiền Bối
nên bão giông trút xuống mọi phận người
Sao anh nỡ “chặt đôi câu thơ” để hát
tôi vắt kiệt mình mới viết trọn một câu!
Captain!
Officers!
Sailors!
Tôi gọi
tiếng còi tàu
cất lên “Bài ca chiến thắng lúc chiều buông”*
Ngọn hải đăng lên đèn
một cánh chim chao nghiêng
khép lại hoàng hôn biển
bâng khuâng thả chân lên cát ướt
hồn trở về Biển cả, Đại dương
(*) Bài hát “Chiều Hải cảng” của V.Xalaviôp
PHÁC THẢO 5.
Xin em đừng buồn
Tôi chai sạn giữa dập vùi sỏi đá
nên vụng về khi nhận đóa hồng tươi
Ai đã đưa cho tôi trang giáo án đầu đời
để viết lời phấn trắng
hết thời ngồi nghe, lại đứng lên bục giảng
giảng gì đây – những con số vô hồn
Chữ của Thầy, tôi đi tìm nghĩa
trái tim yêu truyền cảm hứng cho người
Đôi mắt song song chập lại phía chân trời
chân trời thôi miên
chân trời thách thức
tôi như con thiêu thân bất lực
càng lao tới gần thì lại càng xa
Cầu cứu cánh buồm
cầu cứu chim Hải âu
cầu cứu cả ánh trăng non vỡ mềm sau bão
mới biết được chân trời là hư ảo
đánh lừa tôi sau một tầm nhìn
Muốn ôm chiều vào nhớ để mà hôn
thấy bóng ai đang ngóng chờ mờ núi
Xin em đừng buồn tủi
tiếng vỗ bờ êm ả – Triều dâng
Tôi – với Quê hương – và Biển
thế ba chân giữ một linh hồn
H
B
V
NỖI NHỚ
Những cánh buồm đi qua hồn tôi
để lại màu khát vọng
Những con tàu đi qua đời tôi
để lại từng đợt sóng
Chiều.
Nỗi nhớ đập cánh
bay theo đàn Hải âu
H
B
B
XIN TRỌ
Tôi đã trọ bao mái nhà của sóng
đi mênh mông mà chưa thấu chân trời
J
Tôi đã trọ bao cánh chim của biển
vỗ miệt mài mà chưa hết trùng khơi
B
Đành xin trọ vào ngữ ngôn của biển
viết câu thơ muối mặn dâng đời
H
H
V
EM Ạ
Rồi mùa đông cũng tan
Trong tiếng cây tách vỏ
N
Rồi mùa xuân cũng rơi
Theo cánh đào lả tả
B
Rồi mùa hạ cũng tắt
Trong tiếng ve nguội dần
B
Rồi mùa thu cũng bay
Theo lá vàng nức nở
Chỉ màu xanh biển cả
Xanh mãi tới vô cùng
Bóng mình soi trên sóng
Cùng vỗ vào mênh mông.