RỒI MÙA SẼ QUA
Rồi đêm sẽ qua
rồi ngày sẽ lại
giọt chiều nắng phai
giọt khuya dầu dãi
H
rồi mai sẽ tới
giọt sương rỡ ràng
đồng xanh lục lạc
mạ non mơ màng
B
rồi vui sẽ lại
xênh xang hội làng
giọt xuân rấm rứt
ríu ran cung đàn
H
mặc đoá hoa tàn
chuông ngân réo rắt
treo giữa non ngàn
trăng non chất ngất
B
rồi xa tít tắp
gió bồng cõi mê
một chiều xuân sắc
cỏ mềm chân đê…
H
B
CẢ NGHĨ TẦM XUÂN
chuyến đò đầu năm băng qua miền hoa đào
hội rước kiệu son đung đưa nhịp trống
gót bùn xỏ giầy
nối điệu quan viên
B
mây buông dấu hài
da trời sứ trắng
gió thôi rấm rứt
rinh rang ngõ chiều
B
bờ rêu
những mạch máu biếc xanh như từ hai mươi năm trước
sướt mướt giêng hai
sợi khói vòng vo vắt sang mùa cũ
H
cả nghĩ tầm xuân
náo nức tầm xuân
đồng làng mạ non hong tóc
vườn nhà trầu quấn thân cau
H
H
DĨ VÃNG TƠ SEN
Giông gió đến từ trời
tháng bảy áo tơi sũng nước
đêm dặm vào lòng tiếng lá reo sướt mướt
không bóng dáng mặt trời cháy bỏng phía hoàng hôn
G
chứa chan nước mắt trời cao
mỗi tàng cây một chiếc ô lắc lư trên phố
ròng ròng thân cây xù xì vết cứa
mộng du cõi mịt mù
H
mùa hạ sắp rời đi rất xa
sấm sửa soạn cuộc viễn du ồn ã
lóe lên trong ánh chớp
gương mặt mùa thu lặng thinh
B
mắt đen và tóc đen
thấp thoáng làn hương xưa bồng bột
loay hoay sợi dây thời gian chằng buộc
dĩ vãng tơ sen
…
G
H
CHIẾC GIỎ KHÂU CỦA TÔI
Thuở còn mê nhảy dây, chơi chắt chơi chuyền
mẹ đặt vào tay tôi chiếc kim bé xíu
tôi tập xâu cho mình sợi chỉ xinh xinh
lùa mũi kim ngây thơ vào manh vải cũ
nguệch ngoạc những trưa hè
H
thấm thoắt thoi đưa
đôi ba đường khâu vụng về theo tôi đến lớp
tấm váy thuở sinh viên
áo trắng đưa dâu, áo dài bục giảng
đâu đó, những miếng vá biết chữa lành…
H
tôi hóa sợi chỉ cần cù
đeo đẳng trò chơi kết cườm rực rỡ
hóa mũi thêu trổ vào ngày tháng
mùa hạ lo âu, mùa thu nhung nhớ
chiếc lá mùa đông trân trối, ánh mắt mùa xuân lới lơ…
H
tôi đã khâu rất lâu những sợi chỉ mong manh
tôi đã thêu rất khuya cơn mơ ngũ sắc
ban mai nào thức dậy
quyến luyến vạt khăn thơm mùi khói
tay áo tôi bén làn gió xanh…
H
thi thoảng giỏ khâu của tôi bị thôi miên
những sợi chỉ hiền khô rối vào nhau đắm đuối
mũi kim nhỏ đâm tay tôi đau nhói
nhắc tôi nhớ trong tim mình
có vết khâu chưa từng rút chỉ…
B
V
THÁNG MƯỜI MỘT NHÌN LÊN BẦU TRỜI
Tháng mười một nhìn lên bầu trời
mây ẩn giật một màu u uất
gió mùa đông chao chát
nơi nào đó xa xôi đương rộ cúc quỳ
H
có thể ngọn gió kia chẳng nhớ mình từng là giông bão
vẫn ngỡ đang khóc dạ đề trong khúc mưa thu
cũng chẳng bận tâm đám cúc quỳ hoang dã
rực vàng và tàn lụi ở nơi nao
H
(ta cũng từng là ngọn gió lang thang
gặp cúc quỳ vàng sườn núi
ngẫu nhiên cúc quỳ làm chứng
đêm mơ dứt áo về trời)
B
điều gì hoa không thể nói
gió sương bão bùng vẫn đợi mùa sau
chỉ một sắc vàng buốt nhói
bời bời đổ bộ vào nhau
H
điều gì sau làn mây xám
tháng mười một giấu trên bầu trời?
B
B
HÀ NỘI THÁNG 12
mặt trời lên sau những rèm cây
Hà Nội dùng dằng cửa ngõ
sông Hồng dùng dằng phù sa
phố phường 36 nhân đôi, nhân ba mỗi ngày như ong làm tổ
dự báo rét đậm, rét hại chực chờ visa vào nội đô
H
Hà Nội lạ lùng đếm những dấu nắng
thướt tha gấu váy mây thêu
đỏng đảnh gió mùa
dập dềnh sóng Hồ Tây nhớ bờ sương cỏ ướt
làng hóa phố bao năm hương cốm mới vẫn mủi lòng
B
tàu điện trên cao một mình rạch lối
cầu vồng mưu sinh trùm bóng ngã tư
phố mới rỉ rắc đặt tên
đủng đỉnh chung cư cũ dặm dung nhan đón tết
mỗi ngày thêm bao nhiêu gia đình phố cổ chuyển ra ngoại thành
H
chồn chân manơcanh chưng áo đẹp đợi Noel
lũ trẻ choai thèm co ro tán gẫu mặc Hồ Gươm mây trắng
tài xế công nghệ mải mê lướt smartphone đón cuốc xe may mắn
rôm rả trà đá vỉa hè
tích tắc quả lắc đồng hồ nhắc mùa sang
H
tháng mười hai nết na, tháng mười hai ê a
tháng mười hai bảnh chọe, tháng mười hai rối ren hành hẹ
tháng mười hai đi không về
tháng mười hai trót câu thề…
H
H
NOEL
Noel
nắng và lạnh
H
Nhắc ta những điều chỉ có Chúa mới biết
Vì sao và vì sao
B
Năm ấy ta đôi mươi
Noel trôi réo rắt
Phố chảy lấp lánh ánh đêm
Hài đồng nhoẻn cười trên máng cỏ
Đêm cao vút trong veo
Tình yêu như trang sách mở ra sẽ có phép màu
V
Bao nhiêu mùa Noel sà vào đêm đông tưng bừng từng ngọn gió
Chuông nhà thờ run rẩy tóc sương
Và từng mùa đông ra đi mang theo lời tiễn biệt
Cây thông xanh rớt lại bẽ bàng
Không níu giữ cho ta bất cứ điều gì đã hứa
Cả chiếc giày pha lê cũng thất lạc chốn nào
B
Sau tấm áo choàng mùa đông rực rỡ
Bồng bột những vết xước trên thân cây
Và lời nguyện cầu thăm thẳm đêm sâu
Chẳng cỗ xe tam mã nào trên bầu trời định mệnh
Chẳng hạt dẻ nào đợi ta giữa đông đúc nhường kia
B
Noel an lành
Noel lạnh giá
Những hộp quà đợi mở lúc bình minh
Những đứa trẻ lớn lên vẫn mơ điều diệu kỳ có thật
Những ông già Noel vẫn lặng lẽ ngước nhìn trời…