Vài nét về tác giả:
Võ Đào Phương Trâm, sinh năm 1983 – Thạc sĩ Khoa học Giáo dục. Cô tham gia sáng tác từ năm 2021. Một số truyện ngắn đã phát hành “Mắt đỏ”, “Rừng thiêng”, “Căn phòng gia tội”, “Tử tội”, “Bức tranh vẽ dở”, “Đồng trăng”, “Cuộc hẹn”, “Gánh xiếc trong mưa”, một số tác phẩm Thơ… và đăng tải trên một số Trang Văn học trong nước và nước ngoài, Tạp chí Tôn giáo như: Tạp Chí Nghiên Cứu Phật Học, Diễn đàn Văn học Nghệ thuật Văn chương Phương Nam; Diễn đàn Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh; Blogradio; Hội Văn học Nghệ thuật Tỉnh Quảng Ngãi; Tôn Vinh Văn hóa đọc; Đài Phát thanh và Truyền hình Hậu Giang, Tạp Chí Sông Hương, Tạp chí Da Màu.
B
Thu trắng!
Cuối mùa thu trắng, nắng không tên
Mảnh lá phai phôi rụng trước thềm
Trời hoang gió lạnh sầu giăng lối
Một nửa mây mù lạc nẻo quên
Ghế trống chiều thu ngỡ xa xưa
Người đi tím vạt áo sa mưa
Trùng dương mấy dặm tìm đâu thấy
Chỉ bóng trăng gầy sau liếp thưa
Loang nửa hồn đau như lá rơi
Lá sầu biên biếc nửa chơi vơi
Lầu xưa mây lạnh tàn chăn gối
Trăm năm thờ thẫn, mộng rã rời.
N
Lạc lối
Níu hạt mưa sa trên tóc mây
Tóc ngày xưa ấy, mảnh trăng say
Gác mộng trần ai chờ nương náu
Mông mênh lạc lối gã lưu đày
Một chén tiêu hoang đời mụ mị
Người đi bỏ lại bóng liêu trai
Thương xưa tàn vỡ màu hoa tuyết
Trôi theo miền cũ đến miệt mài
Về đi em nhé, về đi nhé!
Đừng ở lại đây thêm đắng cay
Đừng gieo thương cảm người lữ thứ
Rệu rã sầu loang mảnh hình hài.
B
Nửa mảnh mù sương
Có tiếng hoàng trì đêm trăng
Trùng hoang ngoài xa nín lặng
Mùa xoan đào trên vách nắng
Cheo leo nửa cánh nhạt nhòa
Tiếng chim ùa về nơi xa
Tịch liêu chiều ôm khói đốt
Mảnh đồng trên không xám biếc
Ngọn cỏ lay lắt tro tàn
Hoa nở rồi hoa rơi tan
Trở về miền xa cát bụi
Người nương nhờ trong áo mới
Trăm năm rồi cũng úa nhàu
Thời gian qua mau, qua mau…
Những mùa tàn phai tịch lặng
Cõi thu vàng hiu hắt nắng
Loang nửa vết hồn đơn côi
Và Em đi qua nơi Tôi
Qua những ngày vàng xác lá
Triền thu Trời giăng đồi lạ
Quên mảnh lưng chừng khói sương!