Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyễn Thị Thúy Ngoan là hội viên Hội nhà văn Việt Nam và hội viên Hội nhà văn Hải Phòng.
Tác phẩm đã xuất bản: Bão Mùa Thu (NXB Hải Phòng 1998), Trăng Góa (NXB Hải Phòng, 2006), Nón Không Quai (NXB Hội nhà văn, 2008), Ngôi Nhà Không Bình Yên (NXB Hội nhà văn, 2010), Khách Xuân (NXB Hội nhà văn, 2014), Yêu (NXB Hội nhà văn, 2018), Văn xuôi và lời bình (NXB Hải Phòng, 2020), Tuyển tập thơ (NXB Hội nhà văn, 2022)
Giải thưởng văn học:
– Tập Nón không quai – Giải thưởng của Ủy Ban Toàn Quốc Các Hội VHNT Việt Nam
– Giải thưởng cuộc thi thơ của Tạp Chí Thế Giới Trong Ta – 2010
– Giải thưởng cuộc thi thơ HOA PHƯỢNG Hải Phòng – 2012
– Giải Trăng Vàng (giải nhất) cuộc thi thơ lục bát Việt Nam – 2016
Viết ở đền thờ Trạng Trình
Thành tâm con cúi lạy Người
khói hương lãng đãng dưới trời Trung Am
cho con chữ ngọc lời vàng
câu thơ san sẻ dọc ngang khóc - cười
Phận con hóa đá mồ côi
mây trôi bèo dạt cuối trời dở dang
trên đầu đội mấy vòng tang
sợi dọc cho mẹ
sợi ngang cho chồng
Cò gầy còn có bến sông
con đi mót tép
phố đông không bờ
Ba con thơ dại bơ vơ
nuôi con bằng xác
nuôi thơ bằng hồn
Cò gầy biết tránh bão giông
con như cỏ dại giữa đồng tả tơi
xin Người chữ vãi, chữ rơi
nỗi đau dìm xuống
nụ cười vớt lên
Cho con chân cứng đá mềm
để con chèo lái màn đêm sang ngày
phận con sung chát, gừng cay
câu thơ lam lũ heo may thổi tràn
Sân đền rụng kín lá vàng
nén nhang ngọn khói ngổn ngang kiếp người…
Khách xuân
Đầu xuân khách đến chơi nhà
Thảo nào chim khướu hót xa hót gần
Bước đi dè dặt bàn chân
Nép bên cánh cổng ngại ngần nhìn qua
Người là khách phố hào hoa
Còn em gái góa cửa nhà vắng teo
Sợ người đơm đặt lắm điều
Bao năm nhốt ngọn lửa thiêu đáy lòng
Nhà em lối nhỏ đường vòng
Sân rêu chân trượt cây hồng lắm gai
Đã bao tháng rộng ngày dài
Tránh sao hết được người đời khen chê
Đường xa sao đã vội về
Dấu chân hoa rụng lê thê nỗi buồn
Lâm thâm ướt lá cây vườn
Mà em bão nổi mưa tuôn trong nhà
Hỡi người khách phố hào hoa…?
Nón Không Quai
Thà rằng đội nón không quai
Còn hơn chằng buộc ngắn dài vấn vương
Ngẫm mình như một giọt sương
Treo đầu ngọn cỏ mà thương lấy mình.
Năm canh gió thổi bạt tình
Viết câu thơ dại trách mình đa đoan
“Phong trần” phận gái hồng nhan
Sang sông gãy lái đò ngang một mình
Cầm bằng trăng khuyết sân đình
Còn hơn trói buộc bóng hình vênh vao
Nón không quai đã làm sao?
Đêm nghe lá đổ ào ào… như mưa!!!
Tự tình với mùa thu
Em như hoa cỏ dại
Nở ven đường vậy thôi
Không mai đào khoe sắc
Không mốt ngắn, chân dài
Em bông hoa đồng nội
Lặng lẽ ủ hương đời
Như giọt sương buổi sớm
Mong manh giữa đất trời
Em như con thuyền trôi
Giữa dòng đời bão tố
Vớt lên mảnh trăng vỡ
Câu thơ chìm chơi vơi
Em như hạt mưa rơi
Nồng nàn và sâu thẳm
Mộng mơ chiều dịu nắng
Gom trái ngọt cho cây
Em mơ về dải mây
Mùa thu vàng xa nhớ
Vẫn yêu dù cách trở
Ký ức mùa dạt trôi
Em mãi là em thôi!!!
Hồn làng
Về quê chân bước ngẩn ngơ
Thương đàn cò trắng bơ vơ nơi nào
Người đi thưa vắng làm sao
Nhà ai cũng cổng vây rào kín bưng
Chuông chùa vọng tiếng ngập ngừng
Nông thôn phố hóa nửa mừng, nửa lo
Bờ xôi, ruộng mật khuất mờ
Xưởng may, nhà máy nhỏ to chen hàng
Không còn nữa bến đò ngang
Sông tràn rác thải, trăng vàng nghẹn trôi
Dự án đứng, dự án ngồi
Nông dân hết ruộng thành người làm thuê
Tha hương để mỗi lần về
Ngẩn ngơ thương nhớ hồn quê đâu rồi
Có gì như mãi trong tôi
Bâng khuâng thương nhớ khoảng trời ngày xưa…
Phố chen che khuất cổng chùa
Nao lòng nghe tiếng gà xưa vọng về!
Cái bóng
Đũa có đôi
Mâm có bát
Em một mình chan nước mắt vào cơm
Ngoài thềm gió lạnh mưa tuôn
Em ngồi nuốt cả nỗi buồn tháng năm.
Anh ơi trăng khuyết lại rằm
Em như sông cạn trăm năm chẳng đầy
Tuốt trăng luồn chỉ cỏ may
Em ngồi vá víu tháng ngày xa xưa
Cải già đã nẫu thành dưa
Bồ hòn thì ngọt - chát chua thì bùi
Em và cái bóng lẻ đôi
Rưng rưng…
một bát
một người
một mâm!
Về quê
Con về quê giữa chiều mưa
Bồi hồi thương nhớ ngày xưa cồn cào
Nhà nghèo gió cũng xanh xao
Trời mưa trăng trượt ngã nhào vào hiên
Cha ngồi chẻ lạt bên thềm
Chẻ đôi cả những muộn phiền đầy vơi
Mẹ đi gặt lúa tháng mười
Lạt mềm trói mấy kiếp người vào nhau
Mưa phùn mẹ cấy ruộng sâu
Đôi môi ứa máu quết trầu đỏ tươi
Con đi mót lá mùng tơi
Cơm khoai, nước mắt chia đôi quả cà
Lo ngày giáp hạt tháng ba
Tuổi xuân ngồi vá đường xa mũi gần
Bàn chân đói lả bàn chân
Nhớ miếng bánh đúc mẹ phần cho con
Bây giờ cha mẹ không còn
Nhìn lên chỉ thấy mây non gió ngàn
Hồn quê đất tổ con mang
À ơi tiếng võng dịu dàng ngày xưa…
Con giờ nắng ngả sang trưa
Quê hương hai tiếng nắng mưa dãi dầu.
2/2009
Vò rượu rỗng
Như là sóng xô bờ đá
Ngôi nhà nghiêng ngả tiếng cười
Cốc rượu đầy - rồi vơi
Em cũng cạn cả một thời nông nổi.
Các anh về!
Còn lại em thôi!
Trăng hạ tuần ngoài thềm thao thức
Đôi thạch sùng đuổi nhau kêu:
Tiếc… tiếc…
Chiếc đồng hồ day dứt
Nghe như tiếng nhạc gặm buồn
Rượu đầy vò
mà:
không đàn ông
Ngôi nhà thành vò rượu rỗng…