Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyễn Cường là hội viên Hội nhà văn Hải Phòng.
Các tác phẩm đã xuất bản:
– Khói đồng hoang (NXB Hải Phòng, 2010)
– Người đàn ông già làm thơ (NXB Văn học, 2015)
– Giấc mơ thường ngày (NXB Thế giới, 2017)
– Hành trình cô đơn (NXB Thế giới, 2019)
CON NGƯỜI TRẦN THẾ
Có phải tôi
Trong dòng đời vội vã
Đi qua thế giới này
Như một vết thương
Có phải tôi
Trong đoàn người hồi hương
Rời bỏ chiến trường
Với bàn tay trắng
Có phải tôi
Trên luống cày xa vắng
Con chìa vôi lặng lẽ nhảy theo sau
Phía chân trời nắng tắt
Có phải tôi
Mãi mãi trên đường về
Vẫn mỉm cười khi được ban ân huệ
Mà trong lòng che giấu nỗi đau mê
Có phải tôi
Con người trần thế…
LỌC
tôi lọc dần tôi
như giọt nước lọc dần gánh nặng phù sa
để trở thành trong suốt
trước khi tiếp bước
về nguồn
gió cuốn
mây bay
thời gian không ngừng chảy
cho dù sương khói phù du
một giọt nước thôi cũng hội đủ bốn mùa mưa nắng
cũng đủ đục trong cũng đầy hương sắc
cũng hợp cũng tan
cũng chớp bể mưa ngàn
cũng lặng lẽ dâng tràn khóe mắt
khi cát bụi vô tình bay lạc giữa nhân gian
tôi chỉ là giọt nước nhỏ nhoi trong thế giới đa chiều
không thể chọn riêng cho mình một góc
tốt đẹp trong lành hay xấu xa bẩn thỉu
trừ khi tôi lọc
sạch tôi mọi điều…
NGƯỜI ĐÀN BÀ BÁN HÀNG RONG
người đàn bà bán hàng rong
dựng vội cái xe đạp cũ bên bờ hồ
vỗ tay gọi
bầy thiên nga
từ ngoài xa nghe thấy âm thanh quen thuộc
lũ lượt bơi về
người đàn bà hẳn cũng biết
một gói cơm nhỏ không làm no bầy ngỗng trời to xác
giữa khúc sông ngột ngạt thị thành
bà thong thả cho chúng ăn
như người mẹ đi chợ về chia quà cho đàn con nhỏ
niềm vui nghèo khó
sáng bừng trên khuôn mặt dãi dầu một nắng hai sương…
NHÀ THƠ VÀ SỨ MẠNG
tự thấy mình đi lạc
trên cánh đồng chữ nghĩa mênh mang
vừa lộc biếc hoa thơm vừa cành khô cỏ rác
vừa mơ màng vừa dày dạn bão dông…
“chữ nghĩa bầu lên nhà thơ”
nhưng nhà thơ không phải là người dẫn dắt
trên con đường cạm bẫy chông gai
họ luôn phải trả bằng máu và nước mắt…
nhà thơ không thể tự phong cũng không thể chối từ
khi lịch sử khoác lên vai tấm áo choàng
sang trọng, giả trang hoặc đọa đầy rách nát
hoặc hát vang hoặc chìm vào quên lãng…
những nhà thơ cứ mãi lang thang
trên cánh đồng chữ nghĩa
hạt giống của trời… mưa nắng của trời
làm sao cưỡng nổi…
QUÊ LÀNG
Quê làng tôi nhuộm trong nắng vàng
Lá tre rụng ngàn năm đầy ngõ vắng
Nước lặng lờ, cây gỗ nhỏ bắc ngang
Bên ấy có hàng hoa tím đợi chờ
Quê làng tôi xanh mãi tuổi mơ
Đôi mắt tròn qua từng ô lá nhỏ
Câu hát vu vơ theo cánh bướm học trò
Mà ngơ ngác một đời hoa cỏ
Nhưng quê tôi trong sâu thẳm tâm hồn
Là trĩu nặng mái rạ buồn da diết
Là le lói ánh lửa khuya ly biệt
Đi suốt cuộc đời vẫn lạc mãi không thôi