Vài nét về tác giả:
Tác giả Kim Chuông, quê tại Vĩnh Bảo – Hải Phòng, là hội viên Hội nhà văn Việt Nam. Ông từng đi bộ đội; từng là Phóng viên Báo Quân khu Tả Ngạn, Phó Chủ tịch Hội VHNT Thái Bình, Tổng Biên tập Tạp chí VNTB.
Ông đã xuất bản 40 tập sách gồm: 24 tập thơ và 16 tập Bút ký, Truyện ngắn, Tiểu thuyết, Tiểu luận Văn học. Ông đã 10 lần được Giải thưởng Văn học Trung ương, Địa phương & Văn học chuyên đề.
VIẾT VỀ TÔI
Tôi hiểu cuộc đời là một chuyến đi xa
mà thời gian đã dắt tôi đi qua hai phần ba
cái chặng đường Trời cho đi trên đất
tôi bé quá. Đời rộng xa tít tắp
nào, quay lại ngắm mình !
Đâu, chiếc bóng mình đâu?
Tôi có căn nhà dựng trước cửa sông Câu
đêm gió thổi vầng trăng bay qua ngõ
cô vợ thì vụng trẻ
thi thoảng em giận hờn làm nắng quái, mưa tuôn
Tôi đã có đứa con. Nó giống tôi nhiều hơn
tôi thêm yêu cái vòm tre khum nhỏ
có tiếng con đùa ngõ nhà không già nữa
ngày hai buổi đi về cứ thấy mới thêm ra
Năm bảy mười thì tôi viết được câu thơ
với tôi, “ấy ơi,” đó là quả núi
khi nhìn sang xóm thôn, nhìn sang bạn bè mải vỡ đất cấy cày,
mải cắm đầu, việc tối ngày túi bụi
câu thơ tôi, đâu tăm tích giữa không cùng ?
Tôi ngước mắt trông xa rồi trông lại chính mình
nơi non nước, nơi hiên nhà, nơi đường xa, nơi đường
gần sau trước
tôi là một. Là riêng. Là hạt mầm tự mùa nào mơ ước
mẹ cha ươm gieo rồi
và,
tôi đi tìm Tôi…
SOI GƯƠNG
Nàng Tây Thi
soi gương bên dòng sông Trữ La
tên hiệu Trầm Ngư có từ bấy
cá lặn chìm, không quẫy
trăng thẹn mình lẩn vào mây xa
Kẻ sĩ bỗng thấy trán tối sẫm
biết ba ngày đã không đọc sách rồi
trời không đem mình soi vào nắng
đất tối mặt, cây bên cây mất bóng
Ta không soi vào Người
không soi vào Ta
không soi vào cõi vô biên, vô tận
Ta biết chăng?
ta nhìn rõ?
Ta à?
CÁI CŨ
Bỗng dưng
em ơi trong ta
cái cũ từ đâu đổ về trước mặt
tảng đá ba-ri-e chắn ngang đường
không phải hướng nhìn dắt ta đi lên
bến cũ chỉ là nơi tiếp sức
không có cái cũ xưa, sao có ta bây giờ đang mới
từ A mà. Ta đi về B
A đẻ ra B. Nhưng là B.
B hiện hình và có riêng:
- Gương mặt
Cuối dòng đi con sông gặp bể rồi
cái cũ đứng im, có nghĩa là dừng lại
cái cũ đắp nền
cái cũ mở nguồn khơi
Nơi cánh hoa lặn về trời
nơi cuống lá
bỗng chồi lên chùm quả
Cái cũ là gì
trong luân hồi
sinh hóa?
TỰ CẢM
Mưa thì rơi xuống đất
Còn mây lặn vào trời
Bờ sông thì đứng lại
Dòng nước miệt mài trôi
Tôi đi tìm người ơi
Người lại tìm người khác
Chỗ ai mất ai rồi
Với ai thì lại được
Nẻo đường đời xuôi ngược
Cùng trên một mặt bằng
Một con thuyền ra biển
Mưa vùi, còn sóng nâng
Nhưng mà còn mùa xuân
Cho đất trời đón đợi
Và còn đó, ánh ngày
Đi từ trong đêm tối
TỰ NHỦ
Đời buộc ta mấy nút
mấy nút vợ buộc ta
rồi ta buộc ta nữa
ta làm ta?
dễ à?
Hàng trăm nút buộc mà
ở trong ta ràng rịt
mẹ già, rồi con nít
bao việc nội ngoại chờ
lại một thằng giấu mặt
thi thoảng “thò” mưu mô
Chết cha mình, rồi cơ
chuyện mới toanh vừa gặp
em gái đứng ngõ chờ
trăng vàng che nửa mặt
Ti tỉ người trái đất
Có ai, người khác ta
có hàng nghìn nút buộc
vừa buộc
vừa gỡ ra…
TÁT BIỂN
Hình như có một đêm trời
hai ta tát đến cạn vơi sông Hồng
tát đêm cạn rọc, cạn ròng
nhìn lên trời nổi bềnh bồng bình minh
đã say thì tát cạn mình
xem gương mặt thật, ta hình dáng chi
người đời em ạ, lắm khi
mình đây, mà biết được gì mình đây
ta mang trăm mảnh ghép này
trong ta, với phía trời đày: ngoài ta
có người đi hết đời mà
dễ đâu tìm được mình là chi đâu
góc lòng nhiều góc lặng sâu
có khi như đá chôn lâu thành bùn
hai ta tát biển thì thùm
vớt lên, một mẻ, tùm lum chuyện đời.
THỊ MÀU
Thị Màu xưa của ta ơi
Tại trời cao, tại ông trời
trước tiên
Tại trời đã đẻ ra em
Núm cau chum chúm chồi lên yếm đào
Thắt lưng xanh quá ngọt ngào
Tạng anh chịu nổi làm sao nửa “chùy”
Màu lườm, Màu nguýt nữa đi
Bão giông cấp chín chắc gì đã hơn
Bao người thèm trận, thèm cơn
Thèm danh vọng, thèm tháp son, bạc vàng
Màu thèm chút “tỉnh tình tang…”
Thèm “cơn điên” cả thế gian vẫn thèm
Vị chua táo rụng bên thềm
Màu coi còn sướng hơn nghìn ngai vua
Không đâu, tạo hoá chẳng đùa
“Tình tang…”
yểm một lá bùa thăng hoa
Bảo Màu sống khác đi a ?
Màu mà sống khác
Không ra Thị Màu.
GIẢI OAN THỊ MÀU
Đừng ai chê nữa, Thị Màu
Tôi yêu nàng nhất địa cầu này đây
Giá Màu, người của thời nay
Tôi thành kẻ cướp cao tay…
chả đùa !
Người đời miệng lưỡi cay chua
Tội Màu ư, cái tội thừa lửa tim
Người ta biết giấu cái nhìn
Biết đem mình, tự nhấn chìm mình đi
Màu không. Chả sợ qué gì
Yếm đào cứ tốc, oản thì cứ phơi
Sướng lên, bé cả ông giời
Tội thì Màu chịu! Hơn ngồi nhịn suông
Lệ làng, cái lệ ẩm ương
Tội Màu, cái tội yêu thương con người
Trời sinh chuyện ấy trên đời
Gặp nồi, đã mở vung rồi thì ăn
Việc gì cứ phải lăn tăn
Miếng ngon, Bụt ứa chân răng… còn thèm
Quê mình có Thị Màu em
Nếm thêm miếng chả, miếng nem…
Chấp gì !
Thị Màu giờ mới quá đi
Chẳng e phép nước, ngại chi lệ làng
Ô kê! Khi gặp bạn vàng
Hồn nhiên hai đứa “giải oan” Thị Màu…