Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyễn Thị Mỹ Oanh sinh năm 1975, quê tại Dị Sử, Mỹ Hào, Hưng Yên. Chị là hội viên Hội VHNT Hưng Yên. Hiện chị là Giáo viên Văn tại Hà Nội.
Tác phẩm đã in: Giọt thời gian (Thơ – NXB Hội Nhà văn)
HƯƠNG TÌNH
Em đi như say trong tình yêu
Phiêu diêu trăng sao trên trời trôi…
Làm sao vờn bắt được sao trời!
Làm sao ngăn lòng được ơi người!
*
Thơ buông lơi ngân trong lòng ta
Thơ chơi vơi như khơi hồn ta
Anh như luồng sáng hư vô chói lòa
Em đơn côi lặng đứng nhạt nhòa…
*
Gửi lời mình cho gió
Gửi hồn mình cho mây
Những chếnh choáng ngất ngây
Gửi cho mình anh đấy!
THƠ TÌNH CUỐI ĐÔNG
Thôi em về ru ngủ chút yêu
Hoa len tím vào trong giấc ngủ
Chiều gập ghềnh men theo miền cũ
Lạnh lẽo hoang thiếu bàn tay ai
Thôi em về với café quán cũ
Buồn loang rơi đáy cốc cuộc đời
Thôi em về với công viên lối cũ
Sóng hồ tan lạnh ngắt trăng rơi
Thôi em về gom kỷ niệm đầy vơi
Dệt tấm áo khoác tên người tình phụ
Chợt bước chân lõm mòn từng phố cũ
Bỗng giật mình: Đào chớm nụ
Kìa Xuân!
HUYỀN DIỆU
Mấy chục năm rồi, em còn nhớ không em
Ôi cái thuở em xanh như vầng trăng vừa nhú
Tuổi mười sáu tình yêu vừa kết nụ
Nói lời yêu thánh thiện đến run môi…
Anh đưa em về trăng nâng ta trôi
Bước miên man phiêu diêu trên con đường quen thuộc
Chỉ quá khứ xa xăm là có thật
Còn lời yêu mỏng mảnh đến hư vô…
Hai ta giờ đã khác xưa, khác xưa
Duy vầng trăng vẫn trong ngần thanh khiết
Và trăng ơi, bao năm rồi có biết:
Có hai người chung nhớ một đêm trăng!
ĐỒNG VỌNG
Không còn được gần nhau
Ta lặng nhìn tấm ảnh
Không còn được bên nhau
Hồn đêm ngày canh cánh…
Lời yêu thì mỏng mảnh
Đời người chỉ tấc gang
“Dù cho một núi bạc vàng,
Chẳng bằng một phút có nàng bên ta”
Ta nói về lời hát
Cất lên từ trái tim
Ta nói niềm yêu tin
Thẳm sâu trong lồng ngực
Ta nói về hạnh phúc
Như báu vật trời cho
Nói về những vần thơ
Không hẹn mà đồng điệu…
Mềm môi là ly rượu
Mềm lòng là tri âm
Những con sóng âm thầm
Gom gió làm giông tố
ĐỔI MÀU
“Sao anh bỏ ra đi
Để quên em giữa dòng đời xa lạ…”
Lời hát tủi hờn xa xót quá
Xoáy vào hồn em
Khoan vào tim em
Tan nát lòng em…
*
Dựng lên chướng ngại
Em thử lòng anh,
Hoa héo trên cành:
Anh xa từ đó!
*
Lúc thuận buồm xuôi gió
Anh nói chỉ yêu em
Lời hứa hẹn với tặng em cả trăng sao trên bầu trời cao thẳm
Giờ theo sóng biển lan xa, trôi xa
Vỡ oà đắng đót
Sự thật phũ phàng chua xót
Tình nhẹ rũ áo chia ly…
*
Muôn thuở
Tình yêu vẫn rất cần thuốc thử
Để những thứ giông giống tình yêu
Đổi màu!
BÊN BỜ TRE MÁI RẠ
Lũ ta lớn từ bờ tre, gốc rạ
Sớm trải đời, sớm chịu bão giông
Hôm nay lái xe sang dạo phố
Gặp bờ tre - hồn thả thinh không…
Bái tạ những mồ hôi nước mắt
Những kiên cường ngày xưa ngày sau
Bái tạ đời cho bao được mất
Để hôm nay ta trân quý vô ngần
Tre không còn nhiều ở miền quê nữa
Điểm tô nơi phố xá, đất kim cương
Ta dẫu chẳng được gần tre nhiều nữa
Tre vẫn mơ màng ru những tóc pha sương
VỚI HÀN
Trang thơ ướt đẫm hẹn thề
Mộng Cầm nàng hỡi đường về vợi xa
Lầu Ông Hoàng thấm máu nhoà
Trăng nằm sóng soãi lệ hoà bút nghiên
Một mình Hàn nỗi niềm riêng
Xót xa một thuở vẹn nguyên những ngày…
*
Những ca từ đau thương ta đã hát
Những vần thơ ứa máu đã yêu
Ai thấu Hàn trái tim tan nát
Sóng thét thơ điên mỗi sớm chiều
TẠ ƠN
Cảm ơn người đã cho ta
Phút giây huyền hoặc thăng hoa ngọt ngào
Cảm ơn người với chênh chao
Thanh xuân trong trẻo đọng vào đời nhau
Thoảng qua tựa giấc chiêm bao
Chớm lưu luyến, chẳng kịp trao một lời
Cánh chim ngợp gió tung trời
Lặng thầm chốn cũ ngóng lời biệt ly
Võ vàng cả tuổi xuân thì
Bến sông cải ngóng thiên di chim trời
Một đi lỡ dở một đời
Tái tê tim vẫn nói lời tạ ơn!
HOA SỮA
Đêm thu trong veo như cổ tích
Ngọt ngào thơm một góc hồn ta
Những chùm hoa lặng thầm kiêu hãnh
Chứng nhân bao nồng mặn, lìa xa
Nắng thu ủ hanh hao trong lá
Vời vợi ru thời thiếu nữ xanh xa
Chuyện tình ta không vương mùi hoa sữa
Hương ướp trong sâu thẳm giấc mơ hoa
Anh chở em lướt qua vòm xanh ngát
Chợt giật mình: hương sữa ngọt an nhiên
Chuyện lo toan, đang bàn, chững lại
Thương đóa hương trầm - hoa sữa tuổi trung niên!
Vẫn xuyến xao khi thoảng mùi trong gió
Vẫn đắm say màu hoa của trinh nguyên
Vẫn giật mình khi đông vừa chạm ngõ
Thảm vàng rơi xao xác bên thềm
LỠ HẸN VỚI MÙA THU
Thu chớp nhẹ mi huyền qua cửa
Thêm một lần ta lỡ hẹn cùng thu
Phố xao xác bàn chân ai bước vội
Heo may về ấm những đón đưa
Sáng chợt thấy đông cựa mình nức nở
Rét luồn trong những ngón tay đan
Cài ký ức ken vào miền bỏ ngỏ
Lỡ thu rồi ai níu hộ thời gian
Thì em nhé giá như ta về lại
Tuổi hai mươi loang dại những ngây ngô
Ta sẽ đính mây hồng lên tóc
Để họa mi thôi buồn khóc trong mưa