Một cánh chuồn chuồn
Bỗng dưng... một cánh chuồn chuồn
Lấy của tôi một nỗi buồn bay đi
Để cho hoa lá ùa về,
Để tôi lạc giữa bốn bề là tôi...
Tuổi thơ ơi, tuổi thơ ơi
Sao tôi gọi mãi mà người không thưa?
Xin người một chút xa xưa...
Sao tôi chỉ nhận nắng mưa bây giờ?
Tóc đen nhớ tóc râu ngô
Nhớ ngày chân ướt chân khô giữa đồng
Nhớ bàn tay tuốt đòng đòng
Không thương một tấm lưng còng - Mẹ tôi...
Mẹ tôi - mười mấy năm trời
Dọn đường, sửa lối cho tôi đến trường
Tôi đi chân đất mẹ thương
Bây giờ nhiều lối trên đường tôi đi.
Nợ duyên với tuổi chơi bi
Tuổi đôi khi lấy bút chì làm khăng
Tuổi đốt đuốc để soi trăng
Tuổi nằm mơ thấy chị Hằng rồi yêu
Tuổi hay giả tiếng mèo kêu
Tuổi thường cắt chỉ cho diều theo mây
Tuổi trèo cây để tập bay
Tuổi - bắt chước - uống rượu say rồi cười.
Ông tôi vẫn chỉ lên trời
Bảo rằng trên ấy: “Một thời vàng son”
Bao nhiêu những cái méo tròn
Nếu đem cộng lại chỉ còn số không.
Bấy giờ tôi chẳng nghe ông
Toàn đem những cái mênh mông về nhà
Tôi yêu giàn mướp của bà
Cái kim mẹ giữ, chậu hoa bố trồng
Yêu bài thơ mới viết xong
Dẫu bạn bè đọc, bảo: Không hiểu gì!
Vui từ nơi ấy ra đi
Buồn từ nơi ấy lần về trong tôi
Chiều nay, nắng cạn giữa trời
Thu về nhắc khéo một thời đã qua.
Thời gian nghiệt ngã - đậm đà
Tuổi thơ tôi, vẫn chỉ là của tôi
Nhớ thương thủng cả bầu trời
Tan mây, hoang gió để đời xanh hơn
Bỗng dưng - một cánh chuồn chuồn
Trao cho tôi: Một nỗi buồn trong veo...
Tuổi tôi
Quê tôi cả thẹn, hay lo
Dòng sông vắng khách, con đò trầm ngâm
Bụi tre thích đứng cười thầm
Giàn bầu, giàn bí thích cầm tay nhau
Con chim sẻ nhớ bẹ cau
Con chào mào lại nhớ màu ổi ương...
Lòng tôi lắm ngách nhiều đường
Trẻ con theo phía trống trường mà đi
Mặt trời vừa giống hòn bi
Lại vừa giống điểm bài thi hôm nào...
Tuổi tôi câu cá bờ ao
Chợt mong chẳng có con nào cắn câu
Tuổi tôi bám chặt lưng trâu
Vượt sông mà ngắm nhịp cầu bắt ngang
Tuổi tôi ra đứng đầu làng
Để xem màu nắng có vàng như hoa?
Tuổi tôi sục sạo khắp nhà
Tìm sao cho đủ tiếng gà ban trưa
Tuổi tôi chạy giữa cơn mưa
Thương con kiến cánh bay chưa kịp về
Tuổi tôi cắt cỏ ven đê
Những khi đầy gánh lại khe khẽ buồn
Tuổi tôi lúc ngắm hoàng hôn
Lo cho diều giấy vẫn còn trên cao
Tuổi tôi có lối rẽ vào
Suốt đời bước thấp, bước cao - Tôi tìm...
Trung Du
Sông Thao réo ùng ục màu hồng xám,
Lặn ngụp giữa dòng củi mục xác tuổi thơ trôi
Cây gạo đứng giữa bãi bồi, không lá
Tôi đáng lẽ ngồi chờ chuyến đò định mệnh
Nhưng đã bật dậy chạy theo cánh cung triền đê vàng
Để rồi lạc tiếp giữa những cánh cung sườn đồi căng nắng
Thoát theo một đường nhỏ,
cây cọ xoè tay đã nhuộm rát từ mặt trời
Tôi đi chậm lại bỗng muốn khóc xối xả
Muốn cõng về cho em một quả núi
Rồi nằm thật dài như đường ray
Tôi đáng lẽ đã thấy chuyến đò định mệnh
Nếu không lạc vào những tiếng chuông trên mặt nước
Rồi đuổi theo em áo vàng trong cánh đồng ngô
Bắp tròn hạt mẩy
Sao tôi chần chừ để mất lần cắn ngập
Để sau này mò mẫm mãi trong phố xẩm mưa phùn
Con chim bông lau cánh xác xơ về kêu
Buổi chiều sắc xám xơ vạt đồi cao ối đỏ
Ông nội tôi uống rượu say là tại con đường
Tôi lao như mũi tên mê theo quả bàng chín ẩn hiện trong lá tim
Tuổi tôi bao giờ cắn ngập những làn hương?
Phố xá im lặng chồn chân
Cánh cửa màu trắng phía ngày xa rộng toác
Vẫn ít người trở về
Tôi quen trò trốn tìm sắc ngày nhạt
Khi chán lại tìm trùng điệp những ngọn đồi chơi trò cánh cung mây
Tôi chạy xa rồi cái bến đợi chuyến đò định mệnh
Nhưng Sông Thao lẽo đẽo chảy trong người
Trung du thở những cánh cung căng cứng.
Toulouse, 2 giờ sáng, ngày 5-9-2023