Thơ Trần Kim Hoa
Dĩ vãng tơ sen
Giông gió đến từ trời
tháng bảy áo tơi sũng nước
đêm dặm vào lòng tiếng lá reo sướt mướt
không bóng dáng mặt trời cháy bỏng phía hoàng hôn
chứa chan nước mắt trời cao
mỗi tàng cây một chiếc ô lắc lư trên phố
ròng ròng thân cây xù xì vết cứa
mộng du cõi mịt mù
mùa hạ sắp rời đi rất xa
sấm sửa soạn cuộc viễn du ồn ã
lóe lên trong ánh chớp
gương mặt mùa thu lặng thinh
mắt đen và tóc đen
thấp thoáng làn hương xưa bồng bột
loay hoay sợi dây thời gian chằng buộc
dĩ vãng tơ sen