Minh Đạo sách (*)
huyền thư thất lạc từ lâu
ngàn năm hậu thế dãi dầu truy nguyên… *
Nhớ các đấng tiền hiền dựng nước
chung một lòng nguyện ước cháu con
quê mùa đến chốn vàng son
đâu đâu cũng thấy nước non hữu tình
rồi đến buổi bình minh mở cõi
vừa giữ nhà, chống chọi thiên tai
biết bao nhiêu bậc anh tài
bọc thây da ngựa bỏ ngoài chiến xa
lại biền biệt hương quê lãng đãng
lại trường chinh qua tháng qua năm
máu sông xương núi đã từng
mấy phen trở lại cánh rừng chiến khu
cho đến lúc mây mù tan biến
và những ngày cùng tiến quân ca
bắc nam sum họp một nhà
chung tay ta dựa sức ta vươn mình
nhưng thế giới hòa bình chưa vẹn
người với người chưa hẹn được nhau
nhân dân còn những dãi dầu
thiên nhiên lởm chởm gam màu thê lương
quyết tìm sách minh đường học đạo
các thiền nhân cùng dạo bước chung
dù cho thủy tận sơn cùng
ta đi với một tấm lòng trung trinh…
(*) Tên một cuốn sách, tương truyền bị thất lạc từ thế kỷ XIV-XV.
Mai từ độ ấy
Lâu rồi ta chưa vào nam
để ngắm mai vàng rạo rực
lặng thinh nhìn lục bình trôi
hóa ra lòng còn thổn thức
Lâu rồi ta không tin tức
chẳng biết người xưa thế nào
vùi nhau vào trong ảo ảnh
đến giờ chưa hết chiêm bao
Lâu rồi ta chẳng gọi tên
nắn nót viết vào thương nhớ
hình như có gì lập xuân
mà nghe đất trời bỡ ngỡ
Chợt thấy một nhành mai nở
trắng vào ký ức tinh khôi
em bước ra từ chuyện cổ
làm tan mộng mị trên đời.
Tản mạn trên đỉnh Côn Sơn
Tưởng rằng đã gặp cõi tiên
tới nơi chỉ thấy một miền mây bay
thông bên kia trúc bên này
dấu chân cụ Nguyễn tháng ngày chưa xa
thế cờ đã buổi chiều tà
quân cờ đã lỡ đi qua nước đầu
thăm thẳm trước ngổn ngang sau
ngàn năm biển vẫn một màu xanh xanh
núi cao tùng gạn lòng thanh
ngờ đâu cuộc thế cỏ thành tốt tươi
trên đầu vẳng tiếng ai cười
bàn cờ còn bận cuộc chơi chóng tàn.
Tìm trong mộng mị
Chị đang mộng mị phương nào
một em thui thủi dâng trào hình dung
nếu đang ăm ắp bên chồng
thì thôi chị cứ thủy chung với người
Còn khi nếu chỉ mình thôi
với đêm hun hút với đời hoang vu
thì em tuy chốn sa mù
thành tâm tin nhắn tương tư ứ đầy
Nếu mà phía ấy đêm nay
hồi âm về những tháng ngày thanh xuân
thì em bên giậu cúc tần
phê pha đợi chị mấy lần gọi tên
Chị từ xa cách liên miên
em từ cái buổi huyền thiên dậy thì
lần hồi trong mộng tình si
ước sao được một lần về bên nhau
Bên hồ một thoáng còn đâu
bao phen sóng cả đáy sâu rập rình
nếu còn thổn thức nguyên trinh
cùng nhau về thuở chúng mình ban sơ!
Ngày em gái lấy chồng
Sang nhà bác ấy vui hơn
Em sang sao chẳng dỗi hờn rồi sang?
Xe hoa đã đợi đầu làng
Đùa đâu mà cứ rộn ràng thế em.
Vân vi
(I)
Trăng tròn, trăng khuyết... do ta
Trần gian được mất cũng là không thôi
Bao nhiêu khôn dại trên đời
Khi thành nấm mộ, trăng soi giữa đồng.
Vân vi
(II)
Người ta đã lên mặt trăng
Thưa cùng chú Cuội, chị Hằng đôi câu:
- Rằng, cổ tích xa từ lâu
Gốc đa sẽ được đấu thầu nay mai.
Nghĩ khác về Kiều
Chẳng chuộc cha vẫn bán mình
Không. Em bán cái chung tình đấy thôi
Tiền Đường Kiều (Nguyễn) chết trôi
Thế mà tiếng cứ để đời hại nhau
Chữ trinh tuy đã thuộc làu
Chữ thương nặng nghĩa tình sâu cuộc đời
Chỉ là vài khúc đàn vui
Nhưng khi em ở bên người... thật nhau
Rồi thôi lấp lóa đèn màu
Tình đi, em lại ngồi chau mày ngài
Một mình ôm mộng trúc mai
Để cho những Sở Khanh hoài biết yêu
Em đâu được tiếng như Kiều
Cũng chờ, chẳng gặp Từ - siêu anh hùng
Trót sa chân chốn lầu hồng
Xin đau để bế để bồng trên tay!
Một đời yêu thế cũng hay
Tình xưa so với tình này có hơn?
(Viết ở Hà Đông thảo am. Rút trong tập “Minh Đạo sách”, Nhà xuất bản Nghệ An, tháng 12/2024)