HƯƠNG THỨC
Bỏ quên từ đời xưa
Bình hương câm nín tiếng
Đóng niêm từ kiếp trước
Hương quên mình là thơm
Ta trót chạm vào đâu
Bình hương oà vỡ thức
Ta đã gục vào nhau
Cùng trong hương rưng rức
Hương lan trên tóc da
Hương ngấm trong hơi thở
Hương ủ trong lời ấm
Quấn trong vòng tay êm.
DẠ NGỌC MINH CHÂU*
Sao nỗi buồn xinh thế
Mỗi nụ tựa giọt lệ sắp rơi
Sao lại muốt đến thế
Những chuỗi ngọc trong
Thắp đêm giá rét
Băng giá trắng màu
Những ròng ròng châu ngọc
Ta nể ngại hơn là thích
Như hạnh phúc ao ước
Buốt một cõi chờ
Nhìn hoa bỗng thẹn đời không nuột
Anh về lại gặp hoa
Xoa xuýt nỗi trinh trắng
Em thấy anh bỗng thành xa vắng
Cái đẹp này làm ta không dám gần
Có cái đẹp không sưởi ấm được.
*Loài hoa trắng, kết thành chuỗi, nụ hoa hình giọt lệ, nở vào mùa xuân
TÌNH ƠI!
Tình ơi, giữa đông rồi
Tình còn phong phanh áo cánh
Ngoài kia gió đồng bàn bạt
Nấp đâu dáng vạc hao gầy!
Tình ơi giữa đông này
Tình còn chăn đơn gối mỏng
Đêm nay rừng xa đá lạnh
Tình một mình nằm co ro
Tình ơi đến bao giờ
Đông giá không còn sợ buốt
Tình sưởi ta suốt mùa than lửa
Ta thêm củi thắp tình hết cả mùa đông!
ĐÁP LỜI TRAI BẢN
Nghe anh rủ về, lòng đã thương
Nghe anh rủ lại, lòng vẫn nhớ
Biết mường anh có rừng có ruộng
Dưới suối làng cá lội, hoa soi
Nghe anh hứa lời thật, lời nồng:
Cùng nhau lên rừng bẻ măng, xuống khe săn cá
Cơm cùng nắm, cá cùng gắp, chăn cùng đắp đêm đông
Nhưng ông chú, bà bác, cha mẹ không gả mường xa
Tiếng con chim păng păng kêu đêm, nghe mà đứt ruột
Tiếng con quăng quăng giục chiều, nước mắt nhòa chan
Không về làm bạn anh kiếp này
Sông không có mú
Rú không có ma
Khung dệt phá không thoi, nén tơ không suốt
Theo anh, anh ơi
Em xót cha thương mẹ
Mẹ đùm em bằng lụa
Cha bọc em bằng vóc
Mong em sau này về nhà người
nóc cao gần bằng nóc nhà lang
Em theo anh về rồi
Chiều đến con chim vít vịt kêu
Trưa về nghe con chim côi côi thức
Lấy đâu nước mắt khóc!
Em không theo anh về đời này
Như sông không có cá
Như ná không có tên!
Nhờ anh nói với cha với mẹ nhà trên
Đan lồng khiêng con lợn giống
Đóng cho hai chỏ nếp hương
Sắp ba tệp cau trầu
Treo hai nậm rượu
Để ta về nhà em cúi đầu lạy ma
Ra gian vóng vái cha, vào gian trong van mẹ
Trọn kiếp được thành đôi lứa
Dạ ưa đã nồng
Lời đưa càng thắm
Chỉ xin anh một điều
Chết không nói với ma trong đống
Sống đừng kể với người trong làng
Rằng em là đứa gái lụy tình chạy theo
Không thiết trâu chăn bò dắt
Không nề tình mẹ công cha
Xin anh
Lúc em đồ xôi không dẻo
Em nấu canh chưa ngon
Đừng mắng em là đứa gái về không
Mà đau đắng cho tình
Anh nhé!
MỘT HÔM
Một hôm ta nhìn thấy ta
Từ trong kiếp trước bước ra ảo huyền
Như ma như quỷ như tiên
Như bụt ngự giữa một miền quế hương.
SÔNG QUÊ THÁC RÉO
Nơi tuổi thơ ta ngồi bờ chờ cha quăng cá
Mẹ giặt tơ giũ sợi héo tay
Tháng Chạp theo bạn ra sông rửa lá
Tập đội váy tắm tiên thẹn cả ngày...
Anh nói lời đầu cũng bên sông tháng Chạp
Lần đầu ta chỉ có sông nghe
Ngày về lại sóng cả không lo nữa
Cầu thênh thang, bến lối khác xưa
Những thiêng liêng ta còn lưu giữ
Hang Ngọc* đây, Suối Cá* thần tiên
Sông Mẹ
Cửa Hà* đứng bên, sơn thủy thành đôi
Nhìn núi, sông biết lúc đầy vơi
Soi sông, núi biết mình xanh thẳm
Núi dầm chân nhìn mãi phía sông xuôi
Lỗi Giang**
Sông chở che lũy Tây Giai*** ngày trẻ
Sông dậy huầy dô thời đá kết dựng thành
Sừng sững đá, trập trùng huyền thoại đá
Lừng lững Tây Đô*** sông đã chứng sinh
Sông Mã
Rộng lòng thế sông nhận về tất cả
Sông Bưởi, Sông Chu dồn góp phù sa
Ngã Ba Bông câu hò thỏa rộng
Gửi lại nhớ mong, sông thanh thản xuôi về
Bao tan hợp, gập ghềnh sông ngoan cường đến thế
Quên giữ mình ngọt trong, chung góp mặn mòi
Chiều nay ngồi bên sông mênh mông nơi cửa bể
Vốc nước lên
Thác réo, thượng nguồn!
----------------
* Các thắng cảnh nổi tiếng ở huyện Cẩm Thủy, Thanh Hóa.
** Lỗi Giang: Tên gọi xưa của sông Mã khi chảy qua địa phận Vĩnh Lộc, Thanh Hóa.
*** Các tên gọi khác nhau của thành nhà Hồ, di sản văn hoá thế giới.
GỌI VÍA RỪNG
Ơ vía rừng
Ơ hồn núi
Dạt về miền nào nương
Bay về miền nào náu
Nương náu đâu xin về lại đồi ta
Về với làng đây
Cây đã cho tán đón hồn
Núi lại rờn xanh chờ vía
Đồi đã bao mùa trơ nỗi trọc
Rừng từng bấy năm đau lem than
Ma rừng không có cây nấp
Vía rừng không còn cây đậu
Lưng đồi bao mùa cong nắng
Lưng núi bao mùa rát mưa
Núi sâu, phai mùa hoa thiêng
Rừng sâu, lịm chiều suối hát
Tiếng thác không còn chỗ vọng
Binh boong bặt tiếng cồng chiêng
Rú không còn ma, núi nhạt
Rừng không còn cây, đất khát
Nay xin về lại
Bấm rễ vào đồi làm bóng
Tựa thân vào đá làm đôi
Ơ thần núi
Ơ ma rừng
Xin về với ngày xưa trầm mặc
Làm lại núi thắm non thiêng
Cho núi sánh bên rừng
Cho hoa nở bên suối
Cho trẻ già làng ta
Có nhà sàn ven suối không lo lũ cuốn
Chòi canh trên nương không sợ nắng nung
Thung xưa làng lại vào mùa
Cơm mới cúng thần núi
Cá nướng thờ ma rừng
Lạy thần núi
Vái hồn rừng
Về lại!
KỶ VẬT
Nâng cánh liếp vào gian nhà cũ
Gặp cái thuổng xưa cán ải vẹt mòn
Thuổng từng theo mẹ bao giếng đất
Dò lối củ mài, kháy củ vớn, củ nâu
Cái thuổng dẫn mẹ lối đứng, đường ngang
Dò những hố sâu, nâng đỡ lúc lực tàn
Cái thuổng nhắc con nhớ mông váy mẹ
Bện dày những đất đỏ, đất đen
Con quay tơ nhắc bàn tay thêu dệt
Những tơ sại tơ sồi làm váy, thành chăn
Bàn tay ấy giờ chỉ têm và giã
Chiếc cối trầu run rẩy giữa chằng gân
Từ lúc con về bên kỷ vật ấy
Hương trầu thơm thêm sực vị cay.