Thơ Đậu Hoài Thanh
HAI ĐẦU NỖI NHỚ
Ở hai đầu nỗi nhớ
trong đêm khuya
em bần thần chợt thức
ngồi lặng im bóng tối lặng im
những hạt sương vương đầy cửa sổ nhà em
gói giấc mơ chờ đợi
trong nỗi buồn hoang dại
đôi khi em sợ hãi
khoác lên mình tấm gió sắt se
giữa đêm lạnh hàng cây run rẩy
khát khao hơi ấm vòng tay
đôi khi làn gió mùa đỏng đảnh
tuổi ô mai vô cớ giận hờn
những đêm ấy bầu trời không trăng
em quàng vội chiếc khăn lang thang phố
đôi khi em nhớ bờ đê
ngắt những bông lau trắng trong nắng sáng
chạy tung tăng như tuổi mười lăm
trời xanh biếc màu xanh ngọc bích
em chỉ muốn bên anh
bây giờ là mùa đông hoa đào nở
em ao ước cùng anh đi đến tận cùng
được bình yên che chở
em bỗng sợ cánh hoa tàn lụi
biển vẫn xanh
mà chát mặn vô cùng…
chiều nay
cơn khát đợi chờ
xoa êm dịu những ngày nắng cháy
mưa lại rơi lê thê
ở hai đầu nỗi nhớ
nhưng em thấy con đường đang hiện ra
ríu rít tiếng chim bên những chùm hoa tươi rung rinh buổi sớm
nâng bước chúng ta mạnh mẽ trên đường
và nỗi nhớ mùa xuân trào dâng nhựa sống…