Thơ Trần Kim Hoa
Chiếc giỏ khâu của tôi
Thuở còn mê nhảy dây, chơi chắt chơi chuyền
mẹ đặt vào tay tôi chiếc kim bé xíu
tôi tập xâu cho mình sợi chỉ xinh xinh
lùa mũi kim ngây thơ vào manh vải cũ
nguệch ngoạc những trưa hè
thấm thoắt thoi đưa
đôi ba đường khâu vụng về theo tôi đến lớp
tấm váy thuở sinh viên
áo trắng đưa dâu, áo dài bục giảng
đâu đó, những miếng vá biết chữa lành…
tôi hóa sợi chỉ cần cù
đeo đẳng trò chơi kết cườm rực rỡ
hóa mũi thêu trổ vào ngày tháng
mùa hạ lo âu, mùa thu nhung nhớ
chiếc lá mùa đông trân trối, ánh mắt mùa xuân lới lơ…
tôi đã khâu rất lâu những sợi chỉ mong manh
tôi đã thêu rất khuya cơn mơ ngũ sắc
ban mai nào thức dậy
quyến luyến vạt khăn thơm mùi khói
tay áo tôi bén làn gió xanh…
thi thoảng giỏ khâu của tôi bị thôi miên
những sợi chỉ hiền khô rối vào nhau đắm đuối
mũi kim nhỏ đâm tay tôi đau nhói
nhắc tôi nhớ trong tim mình
có vết khâu chưa từng rút chỉ…