Thơ Thảo Liêm
RỒI CŨNG NHẬN RA MÌNH...
Ta cứ nói đều đều về lẽ sống
Rồi nhận ra mình cũng giọng điệu, ba hoa
Học đại khái
Hiểu qua loa
Thói thường cưỡi ngựa xem hoa đã nhiều
“Bé không vin”, cả liêu xiêu
“Ngọc không mài” cũng chõng lều xênh xang
Đọc sách vì giết thời gian
Lướt vài trang đã hoang mang, váng đầu
Giếng khơi ngắn sợi dây gầu
Tri tâm, thấu cảm phải đâu dễ dàng
Nhân sinh quan kém, nghèo nàn
Tương thân tương ái khô khan, hẹp hòi
Hời hợt ta. Hững hờ người
Tự bao giờ đã tách rời, lẻ loi
Nhân quần vị kỉ - cái tôi
tự ti, tự đại - ai thời vị ai
Dẫn vào duyên nợ lâu dài
Ân cần mai một nhạt phai nghĩa tình
Bao nhiêu rạn nứt, lình xình
Lý từ nông nổi ra tình tai ương
...
Tầm trong áo rộng xông hương
Tâm nơi chật chội vẫn thường nhỏ nhen
Chân chồn lối cũ đường quen
Trăm năm hời hợt còn ghen lòng thành
Câu thơ làm của để dành
Đi qua nông cạn
cũng đành héo hon