Phan Thành Đạt
Chiều nay, khi những đám mây xám bạc trôi chậm rãi qua đỉnh đồi, tôi bỗng nghe trong lòng mình rộn lên một niềm háo hức lặng lẽ. Một cơn mưa đầu hạ sắp sửa ghé qua. Không phải những cơn mưa rả rích lặng lẽ của mùa đông, cũng không phải những trận cuồng phong giận dữ của mùa bão, mưa đầu hạ luôn đến trong một vẻ giản dị mà kỳ diệu, như một lời nhắc nhở dịu dàng của đất trời rằng một chu kỳ mới lại bắt đầu.
Gió thổi dồn từ cánh đồng xa, mang theo hơi nước mát lạnh phả vào mặt. Lá trên cành lao xao như chào đón, những cánh đồng lúa non đu đưa trong khoảnh khắc yên bình hiếm hoi trước cơn mưa. Tôi đứng dưới hiên nhà, lặng im ngóng đợi, như một đứa trẻ năm nào từng háo hức nhìn bầu trời đổi màu mỗi lần mùa mưa gõ cửa.
Rồi những giọt nước đầu tiên rơi xuống, lách tách trên mái tôn, vỡ ra trên mặt đất khô cằn. Mưa rào rào trút xuống, không ồn ào dữ dội, mà mềm mại như một bản nhạc ru êm. Chỉ trong tích tắc, hương đất bốc lên, nồng nàn và quyến rũ, lấp đầy cả không gian, len lỏi vào từng kẽ ngón tay, kẽ tóc, thấm đẫm cả tâm hồn tôi.
Mùi đất lúc này không chỉ đơn thuần là hơi ẩm từ lòng đất thoát lên. Nó là tổng hòa của bao tháng ngày nắng gió, của bụi bặm, của nỗi chờ mong triền miên suốt những ngày oi bức. Mùi ngai ngái ấy gợi trong tôi biết bao ký ức: những buổi trưa trốn học đi tắm mưa, những bàn chân trần nghịch ngợm chạy trên nền đất ướt mềm, những trận cười vang dội bên bờ ruộng sau mỗi cơn dông ngắn ngủi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Những con đường đất đỏ trở nên trơn trượt, từng vệt bánh xe in sâu, ngoằn ngoèo như những dòng chữ kỳ lạ viết vội lên mặt đất. Xa xa, lũ trẻ con hò reo dưới mưa, hồn nhiên như thể thế giới chỉ còn lại những giọt nước long lanh và tiếng cười trong veo.
Tôi yêu nhất khoảnh khắc này – khi mưa ngớt hạt, bầu trời trong xanh trở lại, và mọi vật như được gột rửa để khoác lên mình một tấm áo mới. Những hàng cây ven đường ướt đẫm nước, ánh lên thứ ánh sáng trong trẻo hiếm có. Mùi đất lúc ấy dịu đi, không còn nồng nàn đến ngột ngạt mà trở nên dịu dàng, mát lành, như hơi thở thầm thì của thiên nhiên vừa được hồi sinh sau giấc ngủ dài.
Mưa đầu mùa hạ luôn mang đến cho lòng người một thứ cảm xúc thật lạ. Vừa nao lòng, vừa yên tâm. Vừa mong chờ, vừa lưu luyến. Nó không chỉ tưới mát cánh đồng, làm dịu đi những con đường khô nứt, mà còn âm thầm chạm vào những miền ký ức mà đôi khi chính ta cũng quên bẵng mất vì bộn bề cuộc sống.
Chiều nay, tôi đứng lặng thật lâu trước sân nhà, lắng nghe tiếng mưa thì thầm trên mái ngói, để mặc cho mùi đất thấm đẫm vào từng hơi thở. Và tôi biết, dù bao mùa mưa đi qua, dù những ngả rẽ cuộc đời có đưa tôi đi đâu, thì mùi đất nồng nàn trong cơn mưa đầu hạ này vẫn mãi là một phần không thể thiếu trong tâm hồn tôi – như một lời hẹn thầm thì của đất trời với kẻ lữ khách yêu quê nhà.