Vài nét về tác giả:
Nhà thơ Trần Sang tên thật là Trần Phước Sang, sinh năm 1985, hội viên Hội VHNT tỉnh An Giang, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, hiện anh đang là phó chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật An Giang. Ngoài sáng tác thơ, anh còn viết lý luận phê bình được đăng trên các báo chí từ Trung ương tới địa phương.
Những tác phẩm đã xuất bản thành sách (in chung, in riêng):
– Sông muôn đời vẫn thế (tập thơ, NXB Hội Nhà văn 2014)
– Nơi đầu nguồn sông Hậu (tập ký, NXB VHVN TP.HCM, 2018)
– Nương theo dòng chảy (tập thơ, NXB Đà Nẵng 2025)
Giải thưởng:
– Giải Tác giả Trẻ của Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam năm 2014
– Giải Tư, giải thưởng VHNT về nông nghiệp, nông thôn mới do Bộ NN&PTNT phối hợp với Liên hiệp các Hội VHNT xét tặng năm 2016.
– Giải C của Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam năm 2018
Và một số giải thưởng trong tỉnh.
MÊ CUNG DỮ LIỆU
lướt qua mê cung dữ liệu
dòng chữ chạy mạng nhện giăng tơ
chằng chịt những giấc mơ không rõ
giữa bản đồ số hóa bao giờ
lòng người uốn cong qua thuật toán
lạnh lùng lặp mãi ánh nhìn xưa
sự thật trôi xa ngoài cú click
ta trao nhau lời hứa mơ hồ
qua tín hiệu 4G, 5G
nhanh như chớp mắt rồi tan biến
như tin nhắn vừa đến đã quên thôi
ngày mai ai còn nhớ
khi lịch sử hóa chuỗi nhị phân
cảm xúc thu mình trong biểu tượng
"một like" "một love" hay "haha"
che giấu nỗi trống rỗng bên trong
ta lạc bước mê cung chằng chịt
tìm một câu trả lời chẳng thấy trên Google
một ánh mắt chưa bị che bởi filter
và một trái tim
chưa hóa thành cỗ máy kiếm tìm…
BÌNH YÊN
Mặt hồ phẳng lặng
phản chiếu cả bầu trời rộng lớn
không xáo động như lòng người thảnh thơi trong tĩnh tại
Chú chim nhỏ trên cành
hót lên giữa trưa hè rực rỡ
không vì điều gì
chỉ bởi nắng đang ghé qua và hạnh phúc nằm trong giây phút đó
Bình yên
không phải là không có sóng gió
mà biết lắng nghe khoảng lặng giữa những thanh âm
… chốn đời
THÁNG HAI KHÔNG NGỦ...
Tháng Hai chưa kịp lên xanh
đất đã loang màu lửa đạn
những chàng trai tuổi đôi mươi
trở mình trong trận mạc
Tiếng súng xuyên qua vách núi
xé toang những ngày yên bình
lời mẹ ru chưa kịp dứt
máu đã hòa vào đất biên cương
Họ đứng đó
giữa ngổn ngang đá, giữa xương tàn
giữa cỏ cháy, giữa gió rát
giữa lời thề bảo vệ từng tấc đất quê hương
Mặt trời đỏ rực trời Tây Bắc
rồi tắt trong màu áo xanh
những nấm mộ không tên
mọc lên trong sương chiều biên giới
Hơn bốn mươi mùa xuân đi qua
tháng Hai vẫn không ngủ
Mẹ già vẫn đặt bát cơm đầy
gió biên cương vẫn thổi…
Có ai nghe không?
những bước chân lặng lẽ quay về
trong giấc mơ của núi rừng
trong nhịp đập của Tổ quốc…
TRÊN ĐẤT ÓC EO
Trên mảnh đất xưa, nơi từng rực rỡ hào quang
dấu chân người cổ lùi sâu vào lịch sử
sông, núi, đồng lúa bạt ngàn còn đó
gió kể về nền văn minh đã qua
Tháp gạch, đền đài, tượng thần trầm lặng
ngọn lửa đã tắt, hồn thiêng còn đây
lẩn khuất trong hơi đất, trong sắc vàng lúa chín ấm bàn tay người xưa vun đắp tháng ngày
Có phải trong mỗi viên gạch, mạch nước
ngân vọng tiếng lòng bao thế hệ trôi qua
bóng dáng xa mờ, hồn vía còn vương
nhắc nhớ những ngày xa xăm huyền hoặc
Những chiếc vòng ngọc, tấm bia đá đen khắc chữ
kể với thời gian chuyện hoa lệ lấp vùi
mảnh vỡ dư âm xưa
hiện hình trong từng cổ vật
Mảnh đất này một thời rộn ràng nhịp sống thương cảng sầm uất, tấp nập tàu thuyền tiếng trống lễ, tiếng đàn ngân vang trong gió
gọi dậy trời di sản đã ngủ quên
Trên đất Óc Eo tôi lắng nghe
nhịp lịch sử ngàn năm âm thầm vọng lại
trong ánh chiều tà hiện lên một nền văn hóa đã yên lặng dưới lòng đất sâu giờ cựa mình thức giấc giữa sớm mai…
QUY HOẠCH
những con đường thẳng băng
cắt ngang ký ức tuổi thơ
những tòa nhà vươn cao ngạo nghễ
che khuất ánh trăng mờ
người ta san bằng cánh đồng
hồn quê chìm khuất dần giữa những khu dân cư kiểu mẫu tiếng còi xe, tiếng máy nổ
nhấn chìm tiếng gió, tiếng chim
và tiếng mẹ gọi tôi mỗi chiều
người ta bảo đây là quy hoạch tương lai
những giấc mơ ngày một lớn
sao lòng người ngày càng hẹp lại?
trong những ô vuông bê tông dày đặc
ai cầm bản đồ?
ai vẽ những đường ranh giới?
ký ức bị san phẳng
yêu thương bị phân lô
người với người thành từng khu biệt lập đường thẳng băng chẳng hẹn gặp bao giờ dẫu đi suốt một đời
có những trái tim bị che khuất
bởi bóng những tòa nhà cao tầng
có những mùa yêu thương không kịp quy hoạch
hóa thành mảnh vụn
trên nền gạch nham nhở
tôi tự hỏi khi đặt bút quy hoạch
có còn chỗ dành cho ký ức?
cho những giấc mơ vụn vỡ
những phút giây yếu đuối đi hoang? hay tất cả sẽ phải vừa vặn
trong những ô vuông bê – tông?
tôi ước giữa những tấm bản đồ
ranh giới và cột mốc
còn sót lại dòng sông tự do và con đường rợp bóng cây
nơi tình người mềm mại
cho yêu thương đâm chồi
xanh mãi giữa đời…
T.S