KHÚC XUÂN
(Nguyệt Vũ Yên Sơn)
Con chim nhặt nắng sân chùa
Khâu lên chiếc lá giữa mùa sinh sôi
Hoa sen thơm đóa Phật cười
Câu kinh mẹ tụng biếc trời xuân sang.
MÂY HOÀNG HÔN
(Huỳnh Duy Lộc)
Lặng nhìn khói bếp hồn quê
Mẹ ngồi nhóm lửa đau tê buốt lòng
Nghiêng chiều trượt dốc lưng cong
Mây hoàng hôn trắng bềnh bồng qua vai.
LÀNG TÔI ĐÂU RỒI?
(Đặng Tường Vy Paris)
Làng tôi lũ cuốn đâu rồi
Chiêm bao tích tắc trắng trời nổi nênh
Còn ai đó, để gọi tên?
Níu giây sinh tử về bên cận kề.
PHẤT NGỌN SẦU ĐÔNG
(Nguyễn Thị Mây)
Mưa chiều phất ngọn sầu đông
Nhà bên có kẻ sang sông mất rồi!
Áo còn trên sợi dây phơi
Ướt hương một thuở gọi mời chiêm bao.
QUỲNH HOA
(Lê Phượng)
Nhẹ nhàng một đóa quỳnh hương
Nửa đêm khép giấc mộng thường rồi xa
Kiếp đời một khắc sát na
Mong manh hạt cát ta bà nhẹ rơi.
MANG ĐI
(Nguyễn Đức Tuấn Đạt)
em về
phía lắm mù sương
để hàng thông đứng mà thương núi đồi
thì xem
như chuyện đã rồi
em còn mang hết tình tôi theo cùng.
AN NHIÊN
(Trần Văn Thọ)
Trở về thánh địa mồ côi
Vầng trăng ngủ trọ trên đồi thiêng linh
Cỏ cây khép lá ru tình
Ta ngồi tựa với bóng mình an nhiên.
TÌNH CỜ
(Nguyễn Văn Gia)
Có cũng vui - Không cũng vui
Vẫn còn ấm một nụ cười ban sơ
Có - Không là cái tình cờ
Trước kia chẳng có bây giờ cũng không.
NHỚ MẸ
(Phan Anh Dũng)
Mẹ cho đôi mắt nhìn nhau
Nhìn sâu trong đáy bể dâu tâm hồn
Mẹ cho đôi mắt hoàng hôn
Để em giấu lệ dại khôn phận mình.
QUA LỐI XUÂN THÌ
(Phạm Thương)
Ta lần qua lối xuân thì
Thấy em ngồi đó nhu mì dễ thương
Trên tay một đóa quỳnh hương
Tàn đêm mộng tận, ôi! sương khói buồn.
MẸ TÔI
(Tuấn Nguyễn)
Mẹ tôi chân đất, nón cời
Mẹ tôi gánh cả cuộc đời bão giông
Mẹ tôi là cả mênh mông
Mẹ tôi đi có về không một mình.
KHÚC TRĂNG XƯA
(Nguyễn An Bình)
Sông dài lạc chuyến đò ngang
Mấy mùa thương nhớ đã tàn cúc hoa
Tiễn người mấy hạt mưa xa
Rơi trên lá cỏ trăng tà thắp khuya.
GIẤC TỪ BI
(Jammy Nguyễn)
Xin mưa
tạnh giữa vô thường
Ta về nương náu
khu vườn từ bi
Gặp nhau
bên giấc độ trì
Nụ an nhiên nở
vân vi kiếp người
TÔI VỀ
(Hoàng Thị Bích Hà)
Tôi về nhặt lại tuổi thơ
Bỏ quên ngày cũ trên bờ ca dao
Đời người thoáng chốc là bao
Bước chân chập chững hôm nào… đã xa!
RU QUÊ
(Vương Xoan)
Về làng thưa vắng bóng cau
Trầu không cũng bỏ đi đâu mất rồi
Tôi về tìm lại bóng tôi
Vẳng trong gió tiếng ru hời... ngàn năm.
THỜI GIAN
(Lê Yên)
Ta ngồi bên cội thời gian
Xoè tay đếm vội gian nan cuộc đời
Một ngày nắng nhẹ chơi vơi
Một ngày mây trắng hoá lời hư vô.
CÕNG THƠ
(Tố Mai)
Cõng thơ vượt đỉnh dốc đời
Mồ hôi trôi chữ khô lời run tay
Câu lục câu bát chưa đầy
Rót đâu tứ tuyệt nồng say hỡi người!
VÔ VÀN CỎ NON
(Nguyễn Long)
Ta về đổ bóng xuống vườn
Tươi xanh thắm lại từng cơn úa vàng
Ghé môi vào miệng thời gian
Cho hơi thở mọc vô vàn cỏ non.
KÍNH THẦY CÔ
(Nguyễn Ngọc Hưng)
Sách đầy chữ dại chữ khôn
Đèn soi tận đáy tâm hồn đục trong
Muốn cho sáng mắt sáng lòng
Kính thầy cô dạy mới mong nên người.
TIỄN BẠN THƠ
(Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Võ vàng nắng... trắng mưa rơi
Thị thành chiều lạnh ướt lời chia tay
Như còn tóc gió... hương bay
Mai xa... rượu nhớ rót đầy bóng em.
CÁT BỤI PHẬN NGƯỜI
(Nguyễn Văn Trung)
Em nào hiểu giữa cơn say
Ta chiêm bao thấy một ngày rất xa
Tình không
Không cửa
Không nhà
Lòng như mây trắng bay qua biển chiều.
TRẢ
(Ngọc Hàn Thuyên)
Trả trang thơ cũ cho người
Nụ hôn vụng dại trả thời thanh tân
Nắng chiều trả lại vuông sân
Trả
về
tháp
cổ
mấy
tầng
mưa
bay.
GỬI NGƯỜI
(Trần Mai Ngân)
Tôi đi dưới bóng tà huân
Thấy dòng sinh tử trầm luân kiếp người
Khoan dung từ tốn tôi cười
Gửi người trăng cũ rạng ngời miên hoa.
TƯỞNG TƯỢNG
(Võ Thị Quỳnh)
Một mình mặc chiếc áo dài
Một mình lặng lẽ hát bài dân ca
Một mình là cả sân ga
Vắng con tàu, vắng người ta, ngỡ ngàng.
NGỘ NHẬN
(Lê Triều Hồng Lĩnh)
Con thuyền ngộ nhận dòng sông
Giữa dòng mới thấy mênh mông bến bờ
Còn tôi ngộ nhận ước mơ
Nỗi đau lại hóa câu thơ dịu dàng.
ÁO ĐỒNG
(Lê Bá Duy)
Mùa đông sạ lúa ngoài đồng
căm căm rét nhớ chăn bông ở nhà
vung tay mầm lúa tung ra
áo đồng xanh sưởi ấm ta áo đồng.
CÒN LẠI MÙA THU
(NP Phan Phú)
Muộn màng một chút heo may
Có con dế khóc vào ngày lãng du
Tháng năm dời gót sa mù
Chỉ còn lại một mùa thu dỗi hờn.
NGÁT HƯƠNG
(Lưu Xông Pha)
Mùi của sách lộng kiêu sa
Mùi tình ngây ngất mở ra cõi người
Mùi nước mắt mùi nụ cười
Ngát hương trí tuệ thơm lời nhân văn.
GIẤC TRƯA
(Nguyễn Đức Dũng)
Nằm nghe trâu ợ mà buồn
Ta con nghé xoáy bỏ chuồng sổng đi
Cùng đường cạn mộng sân si
Vàng rơi một lá từ khi... ngô đồng.
TÌNH CỜ
(Nguyễn Văn Khanh)
Tình cờ chạm ngõ ngày xưa
Mênh mông giọt nhớ gợi mùa hạ thương
Áo bay trắng cả sân trường
Chiều buông nắng hạ ai vương gót hồng.
KINH THƠ
(Nguyễn Bá Hòa)
Tụng kinh theo nhịp nam mô
Tụng thơ theo nhịp giang hồ mới linh
Thơ giác ngộ gọi là kinh
Kinh không giác ngộ vô tình mõ chuông.
LẬP ĐÔNG
(Phan Văn Vận)
Tháng mười một ngớt heo may
Mưa bay gợi nhớ nhung ngày tháng trôi
Chừng như chớm lập đông rồi
Người đan áo lạnh ta bồi hồi xưa.
GIỮA ĐỜI PHÙ DU
(Lâm Băng Phương)
Em về vào lúc thu tan
Nắng buông cánh mỏng điệu đàng trên cây
Vô tình ngọn gió heo may
Cuốn thu vụn vỡ trải đầy lối xưa.
CHIỀU ƠI
(Hương Ngọc)
Chiều ơi! Chầm chậm xuống chiều
Gió vờn lá đổ liêu xiêu bóng dài
Mây trườn qua phố tìm ai
Mà nôn nao nắng tím cài sương giăng.