Thơ Nguyễn Hồng Quang
CHUYỆN NHỮNG CÁI TÊN
Khi lịch sử sang trang
Và cuộc sống đã muôn vàn tiến bước
Những cái tên mến yêu, ghi vào tiềm thức
Sẽ chẳng bao giờ mất đi
Chỉ là đổi khác…
Chỉ cái tên đâu tự hoá anh hùng
Nếu không có những chiến công hiển hách
Nghe nhiều người vội trách
Tỉnh, xã mình giờ đây
Không còn tên trên tấm bản đồ…
Vẫn còn đó - nhà cửa, đất đai
Vẫn núi đồi sông suối
Vẫn mái ngói rêu phong ngàn tuổi
Chỉ gọi theo tên mới mà thôi
Có ai thay được ký ức bao giờ?
Làng ta đó, dù mang tên mới
Vẫn không quên bếp lửa thuở đầu đời
Tên là Gió - nhưng lòng người là Đất
Gắn bó bao đời, chẳng thể rời xa…
Đất nước đi lên thay bao lớp sóng
Vẫn hồn thiêng sông núi làng quê
Dẫu tên xưa chỉ còn trong chuyện kể
Tất cả chúng ta- đều chung tên con cháu Lạc Hồng
Và mai đây - phố xá thêm đông
“Quê mình đâu, tên gì ngày trước?”
Tôi mỉm cười – ôm vào lòng ký ức:
“Quê là nơi tim vẫn gọi tên!”
15-4-2025
