Thơ Nguyễn Hồng Quang
KÝ ỨC GỌI TÊN
Tháng ngày nỗi nhớ chơi vơi
Như in thuở ấy – đầy trời đạn bom
Nhà hầm chốt đỉnh chon von
Khát khô giọt nước quý hơn bạc vàng
Rau rừng, muối ớt thành sang
Điếu tàn khói thuốc vẫn mang chia đều
Bên nhau chặn giặc sớm chiều
Đêm khuya trăng đậu mái lều làm thơ
Quê nhà mong ngóng cánh thư
Giản đơn mấy chữ, mà như nghẹn lòng
Thương cha tóc bạc lưng còng
Mẹ ngồi vá áo chờ mong tin về
Bạn bè người trước, kẻ sau
Có người nằm lại rừng sâu mịt mù
Bom rơi vùi lấp chiến khu
Vẫn nghe vọng tiếng mùa thu quê nhà.
Bây giờ phố xá nở hoa
Lòng ta vẫn nhớ thời ra chiến hào
Rừng xanh đất nhuộm máu đào
Khắc sâu tâm trí, ngọt ngào niềm tin
Thiêng liêng ký ức gọi tên
Như làn gió thoảng bên thềm thời gian
Chiến trường dẫu đã lùi tan
Vẫn nguyên một thuở gian nan – hào hùng.
LỜI TRI ÂN THÁNG BẢY
Tháng Bảy mưa dầm triền miên,
Như là nước mắt bao miền nhớ thương
Chiều buông qua dải biên cương
Gió còn vọng khúc chiến trường năm nao.
Máu xưa nhuộm thắm cờ đào
Nước non nay được tự hào đi lên
Núi đồi sông suối khắc tên
Hồn neo lặng lẽ bên thềm quê hương.
Mỗi hàng mộ, mỗi nén hương
Là bao ký ức chiến trường còn đây
Giữa nơi bom đạn bủa vây
Chân anh vững bước qua ngày bão giông
Ơn người tiếp bước cha ông
Xả thân bảo vệ non sông chủ quyền
Tháng Bảy nhân nghĩa gọi tên
Nhắc ta sống đẹp, vững bền niềm tin.
Một thời bom đạn điêu linh,
Đã cho ta cả hòa bình hôm nay
Muôn đời đền đáp ơn dày
Dựng xây non nước – đổi thay vững bền.
MÃI MÃI TUỔI THANH XUÂN
(Kính tặng hương hồn các anh hùng liệt sỹ )
Tháng bảy về mưa nắng chứa chan
Nén hương thơm nhắc tên anh thầm lặng
Ôi! chiến tranh điêu tàn và cay đắng
Nỗi đau như xé thời gian…
Anh ra đi ngày ấy không về
Núi vẫn còn đây, cỏ cây lại mọc
Phiến đá lớn nghiêng mình bên sườn dốc
Tạc dáng hình anh cứu bạn bị thương.
Khi kẻ thù xâm lấn biên cương
Anh cùng đồng đội lên điểm cao giữ chốt
Pháo giặc bủa vây, mưa dầm nắng đốt
Vẫn kiên cường bám trụ sớm hôm
Trưa ấy anh ở nhà nấu cơm
Người chiến sỹ đi tìm rau bên mé đồi
Nồi cơm còn đang sôi
Bỗng nghe tiếng mìn buốt lạnh
Anh lao về phía tiếng nổ thật nhanh.
Một cảnh tượng đập vào mắt anh
Người chiến sỹ một chân không còn nữa
Máu đỏ loang tứ phía
Anh vội băng bó thật nhanh
Rồi cõng đồng đội về hậu cứ.
Vượt qua tảng đá to
Chân anh chợt trượt ngã
Đồng đội bị văng ra xa
Rơi xuống rìa hòn đá…
Nhưng anh lại dính quả mìn lá
Người bị thương còn sống
Anh lại hy sinh!
Bốn mươi năm rồi… tôi vẫn đinh ninh
Anh vẫn hiện lên trong niềm thương kính
Tổ quốc khắc ghi công lao anh
Nhưng vợ con anh mất đi
Người chồng, người cha yêu mến.
Người chiến sỹ ấy trở về làng
Một bên chân bằng gỗ
Tới nhà anh nhận làm con kết nghĩa
Rồi từ đó
Trên bàn thờ ngát thơm nhang khói
Trong những trái tim nóng hổi
Anh vẫn trẻ trung như hồi nào
Bởi trái tim anh đã hòa vào đất nước
Anh vẫn còn đây như bao năm trước
Giữ biên thùy
Mãi mãi tuổi thanh xuân!
