MÙA XUÂN ĐẠI THẮNG
(Tác giả: Thanh Thường)
Năm mươi năm – đất trời như mở hội
Tổ quốc vang tên gọi giữa mùa xuân
Rợp cờ hoa, ngập ánh mắt trong ngần
Vang tiếng nhạc – hồn thiêng đang trỗi dậy.
Hà Nội sáng – từng con đường hoa chảy
Sài Gòn lên – nhịp bước rộn sắc cờ
Cả nước chung một dải mộng và thơ
Một đại Lễ – triệu con tim hội tụ.
Trên Đại lộ – hàng quân đi hùng dũng
Mỗi bước chân là nhịp đập non sông
Những lá cờ như ngọn lửa cha ông
Thắp cháy mãi ý chí người Việt trẻ.
Từ chiến khu xưa bom rơi đạn xé
Đến hôm nay tiếng trống giục vang trời
Thành phố Bác gọi triệu tấm lòng ơi!
Cả dân tộc rạng ngời tên Tổ quốc !
Giọt mồ hôi đổ thành dòng hoa nước
Giọt máu xưa nở chói lọi sắc cờ
Việt Nam ơi – một dải đất ước mơ
Không khuất phục – không bao giờ lùi bước.
Ôi non nước – bốn nghìn năm ngời sáng
Thống nhất rồi – giữ trọn nghĩa tình sâu
Đất phương Nam nay rực rỡ sắc mầu
Khắp năm châu mừng Mùa Xuân Đại Thắng!
(30/4/2025)
ĐÊM TẢN ĐÀ
(Tác giả: Thanh Thường)
Em trở lại Tản Đà chiều vắng,
Gió đầu hè thơm ngát lối hoa.
Hồ Suối Bơn gợn hồn xưa cũ,
Lá thì thầm nhớ bóng đôi ta.
Áo dài tím – màu em vẫn giữ,
Như thủy chung chẳng chút nhạt nhòa
Tóc chạm vai, gió khêu tà lụa,
Bước nhẹ vào đêm hội ngàn thơ.
Em đọc thơ anh – trầm, sâu lắng,
Giọng ngân vang qua cả lá cành.
Trà nghi ngút khói, trăng vừa hé,
Cúc vẫn vàng trong ánh mắt xanh.
Có ai biết giữa ngàn câu chữ,
Là bao năm son sắt không phai.
Em giữ từng dòng như giữ lửa,
Đốt ấm tim mình mỗi sớm mai.
Người khen em – tài hoa, đoan thảo,
Lời mặn mà, ánh mắt thanh tao.
Nhưng em biết trong tim sâu thẳm,
Chỉ có anh – một mối duyên đào
Tản Đà đó – non xanh nước biếc,
Cũng nghiêng mình lặng lẽ vì em.
Khoáng nóng ru thân, thơ ru mộng,
Gió ru tình sâu đến ngọn đêm.
Dẫu mai đời cuốn trôi muôn nẻo
Em vẫn là em – áo tím thơm.
Vẫn thuộc lòng từng vần anh viết,
Vẫn nâng niu giữa cõi vô thường…
(Tản Đà 12/5/2025)