Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyễn Ngọc Thuý, bút danh Cúc Hương, sinh năm 1957, nguyên quán Bến Tre, thường trú tại Thành Phố Cần Thơ. Chị là hội viên Hội Nhà Văn TP Cần Thơ. Chị đã xuất bản tập thơ “Giao mùa” (NXB Hội Nhà văn, 2023), ngoài ra có thơ in chung với nhiều tác giả. Thơ của chị cũng được in trên một số tạp chí.
VỀ THĂM ĐẤT TỔ
Từ rất xa, con về thăm đất Tổ
không phải tháng Ba, không phải Mùng Mười
một ngày thu, sương tỏa quanh đồi
khe khẽ bước ngập ngừng… thổn thức
Con về đây nơi cội nguồn dân tộc
mẹ Âu Cơ dang rộng cánh tay hiền
gió rừng đưa hoà khúc nhạc tiên
lá rừng trải yêu thương tràn ngập
Trống chầu vọng lưng mây dồn dập
dáng uy nghiêm vua ngự giữa đền rồng
Nghĩa Lĩnh Sơn hùng vĩ mênh mông
thấp thoáng bóng Lang Liêu
dâng bánh giầy bánh chưng tế tổ tiên trời đất
Giếng Ngọc trong soi nét ngà tuyệt sắc
Ngọc Hoa, Tiên Dung như ẩn hiện nơi này
đại thụ tự bao đời nửa tỉnh nửa say
huyền thoại Văn Lang cây vẫn còn xanh ngắt
cột đá linh thiêng giữ lời thề son sắt
vẫn trơ gan trầm mặc giữa non ngàn…
Khói hương từ thành kính dân gian
ngan ngát lâng lâng nhịp trần mỗi bước
công đức tổ tiên đậm hằng tâm thức
thuở khai nguyên dựng nước - Vua Hùng.
MẸ ƠI…
Mẹ là mẹ của chồng con
con là dâu, dẫu chưa tròn phận dâu
Nhiều năm qua, ngỡ hôm nào
một gian nhà nhỏ ra vào mà vui
dạy con, mẹ nhỏ nhẹ lời
lặng nghe mẹ nói, một trời yêu thương
Chúng con có lúc sai đường
nhìn vào mắt mẹ buồn buồn rưng rưng
bao la lòng mẹ vô cùng
mấy xuân bên mẹ là xuân mấy mùa
Mẹ về ngoài ấy xa mờ
chúng con dù chẳng hững hờ tình thâm
đời thường cơm áo gian truân
ít lần thăm mẹ, xót thầm mẹ ơi
quà về mẹ nhận không vui
chúng con về, mẹ cười tươi cả ngày
Tuổi cao vóc hạc hao gầy
xuân xa mẹ, lại lần này lần sau…
Một chiều con bỗng xanh xao
mẹ ơi cố gượng! Tin đau xé lòng
đâu đây như có bão bùng
đâu đây như có trùng trùng giăng mây
gió ơi xin chớ rung cây
mẹ ơi, xin mẹ! Lần này là qua
con đang bên cạnh mẹ mà
mẹ sao không dậy… con xa đã về!
Tang thương ôi phủ đất trời
xa xa chiếc lá buồn rơi cuối mùa!
TIẾNG ĐÀN BẦU
Ngày xưa mẹ bảo đàn bầu
đừng nghe con nhé để sầu về sau
ngây thơ em hiểu gì đâu
đêm đêm lắng tiếng đàn bầu làm vui
Dòng đời cứ thế mà trôi
thăng trầm cười khóc khóc cười thế nhân
Em yêu hoa huệ trắng ngần
yêu hoa sen ngát trong đầm tinh khôi
yêu lan gió táp mưa bồi
yêu hồng cao quý rạng ngời nguyên trinh
yêu hoa tim tím lục bình
xuôi theo con nước bồng bềnh trường giang
em yêu hoa cúc dịu dàng
thẹn thùng ngan ngát thu vàng trăng mơ
và em yêu đắm lời thơ
yêu anh yêu cả đợi chờ xa xôi
yêu con chim hót bên trời
lạc bầy ngơ ngác làm rơi tiếng buồn…
Chiều nay mưa gió đoạn trường
có người dõi bóng mây suông rầu rầu
ôi, lời mẹ bảo đàn bầu
đừng nghe con nhé, để sầu về sau!
VIẾNG MỘ CHỊ SỨ HÒN ĐẤT
(Kiên Giang)
Bên chị chiều nay
ngồi nghe gió kể
nắng Thổ Sơn về qua khe khẽ
những bức phù điêu mờ tỏ rêu buồn
tượng đài cao lành lạnh trong sương
dưới chân núi chị yên bình ngon giấc
Hòn Sóc, Hòn Me, Hòn Đất
những vườn xoài xanh ngắt nhớ thương ai
hoa sứ trắng sân lặng lẽ u hoài
hang Hòn mặc gió lùa qua vách đá
ao bông súng trước mồ tim tím lạ
(hố bom thù nay đã trổ đầy hoa)
Với Tổ Quốc, không phải chị đi xa
chị, nữ anh hùng muôn người yêu mến
khí phách linh thiêng đã như hoà quyện
vào đất nước cây lành trái ngọt quê hương
hai mươi mấy mùa xuân
chị sống như gương
cùng Hòn Đất đã đi vào huyền thoại
Bên mộ chiều nay
ngồi nghe gió gọi
chị Sứ - chị Ràng
trời đã sang thu…