Vài nét về tác giả
Tác giả Đàm Hải Yến, dân tộc Nùng, sinh năm 1984, quê tại Quảng Uyên, Quảng Hòa, Cao Bằng. Chị là hội viên Hội VHNT Cao Bằng và Hội VHNT Các DTTS Việt Nam.
Tác phẩm đã in:
– Ru dải yếm chàm, thơ 2007
– Đường mây, thơ 2012
– Mơ miền dấu yêu, thơ 2015
– Nhớ một vầng trăng, thơ 2018
Giải thưởng:
– Giải Trẻ năm 2007
– Giải C năm 2015
– Giải C năm 2019
Theo tiếng đàn môi
Ơ này đôi chân
Mày thương nhớ ai
Lên nương mắc vào cỏ rối
Ơ này đầu gối
Mày mong gặp ai
Băng băng qua núi
Theo tiếng đàn môi xa xa
Đàn môi nói thương mái tóc
Có bụi lá chua
Cây bồ kết để dành
Đàn môi nói thương vai áo
Có bó sợi lanh
Tay trai vụng về không biết xe chỉ dệt khăn
Đàn môi gọi cô gái đội trăng
Cô gái cõng mặt trời
Cô gái mắt biết cười
Cô gái lên nương say sưa hát
Gieo mùa sai hạt đầy trên gác nhà.
Em xin về một đêm xòe
Bao giờ quê anh có hội
Em xin về một đêm xòe
Xin được khắp khăn mới lảu
Trong nhịp trống vang vang xa
Bao giờ ban trắng nở hoa
Em xin về mua váy mới
Thắt lưng vừa eo con gái
Môi cười che mảnh khăn piêu
Bao giờ anh có người yêu
Em về nấu xôi Tú Lệ
Giúp anh dâng cha dâng mẹ
Múa theo khèn bè mê say
Vòng tay nối dài vòng tay
Gót chân chập trùng ánh lửa
Xòe cho trĩu cong bông lúa
Nhà anh thóc mới đầy bồ.
Bao giờ anh về Tây Bắc
Cho em theo một đêm xòe
Tung khăn gửi vào thương nhớ
Xa xôi cũng biết đường về.
Em ơi
Em ơi hoa sim chưa nở
Mình tìm tím biếc ở đâu
Hỏi những lặng im ngơ ngác
Ngọn đồi ngút trắng triền lau.
Tím biếc có trong nỗi nhớ
Hôm nao ngực thở phập phồng
Tím biếc có trong đáy mắt
Buổi nào đứng đợi thinh không.
Em ơi đàn cò đi vắng
Mình tìm lời ru ở đâu
Cánh đồng mênh mang quãng nắng
Đòn cong kẽo kẹt qua cầu.
Lời ru trên ngọn mạ non
Xôn xao trưa hè nắng đổ
Lời ru cánh con muỗm nhỏ
Vụt bay vào giấc mơ chiều.
Đêm bản nhỏ
Núi ngủ rồi
Êm ả dưới trăng
Em chưa ngủ
Dệt chăn cùng mẹ
Con chim nào rơi tiếng gù khe khẽ
Tan vào sương đêm
Trời về khuya đường thoi nặng thêm
Em giục nhanh tay
Mẹ cười: đừng vội
Chăn cho ngày cưới không thể làm qua
Kẻo nhăn cánh hoa
Kẻo chùng cánh bướm
Con sang nhà người bị cười chê.
Núi ngủ rồi
Dưới ánh trăng khuya
Cây thì thầm dỗ mầm lớn dậy
Mẹ thì thầm dạy em nết mới
Sang nhà người biết nấu canh cải đắng mùa đông
Thành vừa miệng mẹ cha anh chị
Làm bánh ngon những ngày nhàn nghỉ
Chăm sao già trẻ vừa lòng.
Đêm bản nhỏ
Những mái ngói chong chong
Nhìn trời mong nắng tươi ngày mới
Đủ hoa nở hạt đầy mùa tới
Ăm ắp gác nhà ba gian.
Chợ hẹn hò
Chợ tình hôm nay đông quá
Làm sao ta tìm được nhau !
Em cầm theo con pao chỉ màu
Pao tìm bàn tay chắc
Em tìm tiếng khèn hay
Pao nhớ điệu múa say
Em nhớ người mời rượu
Anh ơi!
Chợ tình không ai vội
Chưa gặp gỡ chưa về
Kia nắng còn ngang núi
Má em này khăn che…
Ta tìm nhau thế nào
Trên tay em pao căng lấp lánh
Trên môi anh khèn lá gọi tìm
Nghe tim mình chỉ
Sẽ gặp người thương.
Về miền sơn cước
Không xa đâu mười núi chín đèo
Có lòng tìm em
Lên miền sơn cước
Xanh xanh Quây Sơn qua bờ lau biếc
Cho đêm hè “con gái tắm cùng trăng” (*)
Về nhà em
Mái ngói mây giăng
Quanh năm lửa hồng
Bốn mùa chim hót
Em dệt áo chàm vui nhịp thoi đưa.
Về bản em
Gặp nắng gặp mưa
Len trong câu hát nàng ơi
Dây đàn tính buộc thương buộc nhớ
Người đi lòng muốn ở
Bản nhỏ không muốn rời…
Về với em
Câu hát nàng ơi đưa người qua suối
Đưa người qua đèo đưa người vượt núi
Rượu ngô còn những chum đầy.
(*) lời trong thơ Y Phương
Mùa yêu
Anh gọi em
Tiếng khèn lá xuyên đêm
Lọt sâu vào khe núi
Ngọt tan vào con suối
Đêm xanh.
Em tìm anh
Nhanh nhanh nhịp chân
Biết người ta đợi
Ôm vành trăng non…
Mùa yêu
Hai ta đang xuân
Chưa lo những nồi ngô khoai
Chưa lo chõ mèn mén
Chưa lo ngày nắng ngày mưa
Đất trời sinh cây cối
Che ngôi nhà vách thưa…
Em nghe tiếng khèn chưa ?
Gọi em
Vọng xa vách núi
Chảy lòng thung sâu
Bao giờ cho anh bắt dâu
Đem mùa yêu gieo cạnh vườn nhà.