Vài nét về tác giả:
Tác giả Đặng Hữu Lượng là cố vấn trang thơ Tình Quê Miền Đất Trạng và hội viên CLB Thơ Bạch Đằng. Hiện ông sống và viết tại Hải Phòng. Thơ ông đã được đăng trên các tạp chí trung ương và địa phương.
NÓI VỚI THU
Thu nay vừa dạo gót
Trái đã ngọt trên cành
Từng đôi chim yến oanh
Rủ nhau về xây tổ
Vườn cúc vàng rộ nở
Hồng nhung hé môi cười
Từng cánh nhỏ xinh tươi
Dụ ong về hút mật
Hạt mưa thu lất phất
Lúa con gái dậy thì
Mây dắt chiều nắng đi
Cho trời thu dịu mát
Vẫn thấy thu ngan ngát
Thấy thu chúm chím vàng
Thấy tình thu chứa chan
Trong con tim thắp lửa
Em ơi hương hoa sữa
Xôn xao giấc mộng vàng
Gặp thu ta bắt gặp
Chính hồn mình… thu sang…
TÌNH THU
Hồn em quyện lấy hồn anh…
Cuối đời tất cả ta dành cho nhau
Ngày mơ được chụm mái đầu
Lửa yêu ngùn ngụt đêm sâu ta hòa
Ta - mình, rồi lại mình - ta
Dù trăm tuổi vẫn chẳng già đâu em
Bụi đời chẳng thể lấm lem
Cứ thong thả sống bon chen làm gì
Quá yêu anh hóa thành si.
Chỉ em là đủ cần chi nguời đời
Quá yêu em, chẳng thể rời
Mãi yêu nhau nhé cùng khơi lửa lòng…
HAI MIỀN THƯƠNG NHỚ
Anh vẫn chờ em ngày gần nhất về thăm
Mảnh đất quê anh nơi địa đầu tổ quốc
Sa Vĩ rừng dương trải dài xanh mướt
Trà Cổ soi mình xanh đến kiệt cùng xanh
Anh vẫn chờ em trong trái tim anh
Gửi nhớ, gửi thương suốt chiều dài đất nước
Điệu hát câu hò theo thuyền em xuôi ngược
Nỗi nhớ cứ nặng đằm vùng sông nước phương Nam
Mấy nghìn năm lịch sử thật huy hoàng
Cha ông ta dựng xóm làng mở cõi
Bao máu xương bao chiến công vang dội
Mảnh đất Tiên Rồng chẳng thay đổi phải không?
Sa Vĩ quê anh rực rỡ mặt trời hồng
Đất phương Nam em mênh mông biển nước
Mãi mãi tươi xanh rừng dương, rừng đước
Hai đứa thương nhau chữ S trọn hình hài.
GHEN
Chiều nay mưa gió giăng mành
Nhớ em, nỗi nhớ tròng trành…, sao đây
Anh gom tất cả trời mây
Che cho em mãi hây hây má đào
Dặn em xa lạ đừng chào
Đừng vội tin, tiếng xì xào xuýt xoa
Đi đường cũng phải tránh xa
Đừng cho ai chạm vào da thịt mình
Cả khi ngồi trước truyền hình
Chỉ xem thời sự, chuyện tình chớ nghe
Đêm mơ, nếu có bóng đè
Đường cong, khúc mẩy phải che kỳ cùng
Nếu công việc lại tiệc tùng
Phải tránh xa bạn say khùng, cụng ly
Nếu ai “nịnh,” gắp cho gì
Cũng đừng ăn nhé, bảo vì ăn kiêng
Ra về, nhớ phải đi riêng
Đừng cho hơi thở chung chiêng lẫn vào
Gặp hôm trời đổ mưa rào
Đừng cho ai nhé chui vào áo mưa
Đừng phơi thân để gió đưa
Phá rào vượt thác chẳng chừa ai… GHEN.
VIẾNG NGHĨA TRANG VỊ XUYÊN
Tôi về đây giữa chiều mưa
Hàng ngàn bia mộ trắng đưa ngang trời
Vị Xuyên lửa đạn một thời
Bốn ngàn chiến sĩ dâng đời tuổi xanh.
Tuần hương dâng viếng các anh
Khói hương quyện trắng như vành khăn tang
Rưng rưng lệ đổ hai hàng
Chìm trong nghẹn nấc lại càng xót xa.
Nghĩa trang đỏ một màu hoa
Bao nhiêu mộ gió thịt da đâu rồi
Các anh đi…, một ngày thôi
"Cái cối xay thịt" ngàn đời oán than.
Chiến tranh biên giới hung tàn
Lũ quân bành trướng dã man tột cùng
Lặng im trước nấm mồ chung
Thắt gan, buốt dạ rưng rưng trong chiều.
BÊN DÒNG SÔNG NHO QUẾ HÀ GIANG
Bồng lai tiên cảnh là đây
Ngắm dòng Nho Quế dâng đầy mộng mơ
Con sông đẹp đến không ngờ
Trong xanh nước chảy lững lờ trôi êm.
Đời sông được nối dài thêm
Long lanh đáy nước, nghiêng nghiêng đá già
Mềm như dải lụa vắt qua
Núi rừng trùng điệp ngọc ngà hương bay.
Thả hồn ngắm cảnh mà say
Dòng xanh ôm ấp, lòng này chênh vênh
Nước tung bọt giữa thác ghềnh
Ta như lạc lối giữa miền thiên thai.
Bên sông có bóng hình ai
Ngẩn ngơ Nho Quế nối dài vấn vương
Ước gì được người ấy thương
Ta xin bỏ cả phố phường về đây…
TUỔI HOÀNG HÔN
Tuổi hoàng hôn, bỗng trót yêu nàng
Yêu nàng thơ cho lá vàng xanh lại
Nàng trong thơ luôn đang thời con gái
Câu chữ đa tình ta trao cả mộng hoang.
Tuổi hoàng hôn vạt nắng đã luênh loang
Chút xuân muộn rộn ràng thêm lần nữa
Ta muốn trao yêu thương còn hé mở
Thêm giấc say mềm còn chất chứa trong ta.
Tuổi hoàng hôn ta mới dám thật ta
Yêu những gì chưa được yêu thời trai trẻ
Chẳng ngại ngần như nụ hoa vừa hé
Sưởi ấm tim này hết lạnh lẽo cô đơn.
Tuổi hoàng hôn, buông hết giận hờn
Ủ đam mê ta nâng niu, vun xới
Yêu hết mình khi con tim thầm gọi
Như cây trong vườn lặng lẽ lên hương.
EM LÀ CÔ GIÁO VÙNG CAO
Em là cô giáo vùng cao
Vì thương lũ trẻ gian lao chẳng màng
Tuổi trăng đến với buôn làng
Mưa rừng thác lũ sẵn sàng vượt qua
Ngày đầu nhận lớp xót xa
Trẻ thì teo tóp tường nhà lổ loang
Nắng xiên mưa dột bẽ bàng
Nhà tre vách nứa thênh thang gió lùa
Chim kêu vượn hót bốn mùa
Bên trang giáo án trăng đùa tuổi xuân
Môi đào má thắm phai dần
Tuổi thânh tân có thêm lần bể dâu
Cô về cô bắc nhịp cầu
Con đò tri thức mong giàu chữ thôi
Cô gieo chữ nảy lộc chồi
Khắp các thôn bản núi đồi tiếng vang
Vùng cao nay đã khang trang
Người người có chữ buôn làng đông hơn
Cô vui cuộc sống giản đơn
Tình trò cô mãi keo sơn mặn nồng.