MẢNH TRỜI GÃY ĐÔI
Con không biết
có một mảnh trời từng nguyên vẹn
trong những ngày ta còn gọi tên nhau.
Không hứa hẹn,
không ồn ào,
chỉ là mảnh trời đầy sao và gió sau hè.
Mẹ ngồi bên, kể con nghe
những điều cổ tích bên kia thế giới loài người:
Lọ Lem kiêu hãnh giữa đời,
Bạch Tuyết chưa từng ăn trái táo,
và nàng tiên cá không mượn đôi chân biển cả.
Mẹ kể, ngoài hải lý xa
là hành trình vạn dặm tìm kho báu.
Khi con tàu qua vùng đất rệu rạo,
lỡ đánh rơi bản đồ hạnh phúc.
Con đã biết ẩn sâu nơi cỏ mục
có mảnh trời nhỏ từng chút một gãy đôi.
Giữa những tiếng lặng hơi,
con nép bên bếp
cho vết vảy hong khô.
Câu chuyện cổ kẹt trong lối trở về.
Những ngày nắng mất, bếp không còn lửa.
Than mải mê vùi trong tro đã lạnh.
Tiếng ve ra rả hay tiếng thét mẹ cha
con chẳng còn biết nữa.
Cánh cổng sau hè cha sập mạnh.
Bữa cơm nào
cũng thành cuộc hơn thua.
Mẹ vút roi
rạch ngang giấc ngủ đầu đời.
Mảnh trời đã gãy.
Tiếng “Câm miệng!” rơi xuống vùng vẫy.
Cha hất đám chén.
Tiếng vỡ cắm vào lặng yên
như tiếng gào con nén
trong cổ họng mỏi mòn.
Chiếc cặp hôm qua con ôm
vệt máu dài lộn xộn.
Chữ cái ngơ ngác
rụng trong cơn cuồng nộ,
chưa thành gió.
Mảnh trời gãy rơi đỏ bên kia dốc.
Con thôi khóc.
Chỉ cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ
của bầu trời từng che lên tuổi nhỏ.
Mảnh nào còn sót ánh sao,
con giấu trong ngực trái.
Mảnh nào bén như dao,
con cắm xuống đất,
trồng lên một cây gai…