Quý
Bác sĩ quý từng giây giành sự sống
Nhà nông quý mỗi hạt thóc rơi
Thủy thủ quý biển trời xanh, gió lộng
Phi hành gia quý khát vọng loài người...
Ai không quý nụ cười chân thật
Những ánh mắt âu yếm, hiền hòa
Những bước chân mở đường hăng hái
Những bàn tay thắp lửa, tặng hoa...
Kim cương và giọt sương
Người mạo hiểm chạy cùng trời cuối đất
Khai quật từng mỏ đá nhặt kim cương.
Người thảnh thơi tắm nắng giữa khu vườn
Chiêm ngưỡng trọn giọt sương mai lấp lánh.
Kim cương quyến rũ vì cứng rắn
Giọt sương quyến rũ vì mong manh
Kim cương quý giá sau hàng tỉ năm ẩn nhẫn trong nham thạch
Giọt sương quý giá sau khoảnh khắc tận hiến cho ánh dương!
Thông điệp gió
Gió nhẹ nhàng đưa tiễn đóa hồng phai
Và thong thả đón hoa nhài chớm nở
Bầy ong thợ chở đi thông điệp gió:
"Cứ vô tư như cây cỏ thoát thai!"
Nàng công chúa trong thế giới không cổ tích
Nàng công chúa mặc chiếc váy lấm lem
Dạo sân trường như khiêu vũ quanh công viên
Hồn nhiên ngắt hoa, cài mái tóc loà xoà
Bảo vệ dõi theo, không nỡ đuổi...
Bọn trẻ ranh trêu chọc, gọi: “Bà điên!”
Vũ khí của nàng là phun phèo nước bọt
Vỗ tay cười nhìn “kẻ thù” chạy biến.
Hơn chục năm sau, tôi gặp nàng ven đường đến chợ
Vẫn mặc váy nhưng mái tóc không cài hoa
Vũ khí bây giờ là cây roi quơ vô lối
Vòi tiền từng tiệm tạp hoá mà nàng qua
Có kẻ miệng doạ đánh, tay cho “quà”
Có kẻ nhìn nàng như viên đá
Có kẻ sợ hãi lủi từ xa...
Nàng công chúa kì lạ từng ám ảnh tuổi thơ tôi
Chập chờn những đường nét đẹp trên gương mặt lạnh
Chập chờn trái tim vừa mỏng manh vừa cứng rắn:
dám phỉ nhổ vào tấn trò đời,
dám quất roi vào khoảng trời vô cảm,
dám nói mọi điều mà người thường câm nín,
dám làm “kẻ cướp ngày”, chứ không lén trộm đêm!
Nỗi đau khủng khiếp nào khiến nàng hoá điên
Lang thang mãi tìm một điều gì đó...
Hoặc có thể nàng là nhà tâm lý
Cố ý bôi xấu mình đến tận cùng lập dị
Để đọc vị Kỷ Nhân sinh?
Nhiều hơn một cái tên
Cả đời bận thăng cấp tên riêng
như nhà leo núi chinh phục đỉnh Chimborazo kì bí
Dù càng lên cao càng thiếu oxy
và tăng nguy cơ đột quỵ?
Cụ kị cũng từng có tên riêng
Bao lâu rồi con cháu quên nhắc đến
Mong manh dòng chữ trên bia mộ,
trong gia phả hoặc bìa sách cổ!
Những bào thai chưa kịp chào đời
Chưa kịp định danh trên thế giới
Bất hạnh hay may mắn hơn những sinh linh mang quốc tịch bị phân loại
Luxembourg, Nam Sudan, Phần Lan, Afghanistan...
Quà tặng đầu tiên mừng bạn đến nhân gian:
Một tên riêng đáng quý như báu vật
Nhưng đừng quên danh xưng quan trọng nhất:
CON NGƯỜI của TRÁI ĐẤT!
Bình đẳng
Dù là nam hay nữ, đẹp hay xấu,
sang hay hèn, khôn hay dại
Ta vẫn cùng tông Hominini
Cùng nhận 23 nhiễm sắc thể từ cha
và 23 nhiễm sắc thể từ mẹ
Cùng có sắc tố melanin
Cùng một thời đại, một hành tinh
Cùng thừa hưởng nền văn minh nhân loại
Cùng nếm trải tiếng khóc, tiếng cười...
Chỉ vì một cặp nhiễm sắc thể giới tính
Chỉ vì khác biệt màu tóc, màu mắt, màu da
Chỉ vì không chung nhà, cùng quốc gia
Chỉ vì quen định danh, định giá và định kiến
Ta thường quên thuở từng là đứa trẻ
Chưa biết đánh vần từ bình đẳng
Nhưng sống vô tư và ngay thẳng!
Soi gương
Gương dại khờ
hiện anh chàng đẽo cày giữa đường
hiện cô nàng uổng sợi dây nhầm giếng.
Gương dạy khôn
hiện học giả truyền thụ kho sách quý
hiện cụ nhặt phế liệu từ chối tiền bố thí.
Gương nửa dại nửa khôn
hiện cái trống ngoài vang, trong rỗng
hiện mỏ vẹt hót phỏng tiếng người.
Tưởng tượng chân dung tôi trước mọi tấm gương đời
Phù thuỷ hay Bạch Tuyết trong đôi mắt người dưng?
Phép so sánh vô hiệu khi thần gương ngừng phán
Ai đẹp hơn ai... đều đáng thương!
Tứ khúc
Hạ sâu nồng óng ánh nước trăng
Thênh thênh một trời sao huyền sắc
Kỳ nữ ôm đàn vẫy nguyệt
Tâm hoa phi hương...
Thu bảng lảng sương sa bạc lá
Nghiêng nghiêng một nhánh đường khuya
Vĩ cầm tựa vai phiêu khúc
Gió luyến cành say!
Đông thư thái tiếng mưa gõ nhịp
Trà vừa đủ lửa thơm đằm
Nụ cười thâm trầm
Điệu ballad ấm...
Xuân dìu bước tango say đắm
Đĩa than chầm chậm xoay vòng
Tình ca chắp cánh thiệp hồng
Rung rinh cành lộc đầu năm...
Thưởng sen
Bước chông chênh ngược hướng đường mòn
Ngập ngụa trong ao tù nước đọng
Mông lung tìm đóa sen nở muộn
Giữa màn mưa cô tịch chiều đông...
Củi ướt cố bùng cháy lửa nồng
Sưởi ấm bạn đồng hành kiệt sức
Như đời bùn lấm lem, cay cực
Dưỡng dục sen thoát tục từ tâm!
Môi khô nở nụ cười đằm
Khói trà ý nhị gởi thầm gió xuân
Mứt sen ngấm phấn hoa mai
Vài trang thơ cổ mở ngày thiên thai...
Đường xuân
Xuân bắc cầu vồng hoa
Tiếng trống lân rộn rã
Ta trẩy bước về nhà
Từ xa, khói bếp tỏa...
Bâng khuâng qua vườn mai
Tổ chim cài cành lộc
Từng nụ vàng dịu ngọt
Mọc cánh xuân lượn bay!