CÓ ÔNG XANH
Khó mường tượng ta non thế kỷ. Gọi giá
Thừa văng vật, thiếu khôn ngoan, thua thiệt
Cuộc nhân sinh cảm đủ chiều trầy xước
Nhẹ sự kém hơn, dạn mặt cù lần
Chắp chi điều nắng quáng, gió xiên
Đôi chút trăng hoa, ái nhân, đôi thuở
Thừa đủ tự thân hiểu lòng đóng mở
Và bất tri lý đây kia, cao ngạo, khôi hài…
Thể tất thương lòng, ngắn ngủi tầm người
Chật hẹp ánh nhìn, nhỏ nhoi bẩn dạ
Trời đất rộng mặc nhiên không là lạ
Năm bốn mùa, lại tiếp bốn mùa sau
Đã lúc đường bằng lòng ngã, thấm đau
Mưa đẩy gió đưa vị tha biết lớn
Hạnh phúc luôn ẩn tàng bất an đau đớn
Từ tận cùng tế độ: có Ông Xanh…
THƯƠNG KHÓ KIẾP SINH
Có lẽ chỉ có thời gian định giá con người
Bắt nọc cầm tinh mắt trời linh nghiệm
Dẫu qua đủ bẩy mươi hai phép bùa màu nhiệm
Ngã giá trắng đen thiện ác bày sàng
Đắc thế xoán ngôi bơ bất nên sang
Con cháu anh em thừa tự hào hãnh diện
Biệt thực xe sang ngất trời vinh hiển
Bổng mặt vàng son đắc vị như mơ
Bấy bớt thương cho mấy được trọn mùa
Sớm nở chiều tàn nhãn tiền gãy ghế
Chưa kịp hóa thần mưa xiên rã bệ
Trở lại đất thôi, tù ngục xâu dài
Ngẫn lẽ đời xa xót mỉa mai
Tự trọng, dự danh biến hình khuất tất
Quyền quý gia phong: có đâu mà mất
“Trứng năm bẩy loài” thương khó kiếp sinh…
NÀO DỄ NÊN TRANG
Dọc thời gian khắc khoải cực lòng
Tự giấu giếm những đam mê quá khứ
Đôi nỗi trăng hoa yểm lòng cổ sự
Một dấu chấn than mấy độ ngậm ngùi
Mượn bóng trời đêm giấu những mê tơi
Em mắt long lanh, dịu dàng hỉ hả
Bầu trời đêm riêng tư suồng sã
Bỏ lẻ cho nhau – trái đắng bùi ngùi
Nuối phút bên nhau ẻm nhẹm nỗi đời
Chút khuất lòng, trái ngang riêng nỗi
Giá trị nào bắt trái tim mang lối
Đồ sợ bất tri bất quá ngậm ngùi
Mang nặng nỗi đau, giọt lệ buồn vui
Đâu dễ trời ban đỡ lòng tiếc nuối
Hạnh phúc là đâu khó điều mong đợi
Thăm thẳm ngày đi nào nữa nên trang.
PHÚC NHÀ
Áo cơm vợi bớt bên lòng
Lợi danh sớm đã nhẹ lòng trần ai
Tình thơ bầu bạn hôm mai
Đôi ba câu chữ vắt vai vui buồn
Khó điều nay dại mai khôn
Tình tư dan díu đổi buồn lấy vui
Sớm chiều đi đứng thảnh thơi
Câu thơ trang sách ngoai nguôi nỗi niềm
Thế thời xao lãng như quên
Đôi trang sách cổ gối đêm giấc nồng
Kết tình nặng nghĩa hằng mong
Buồn vui đắp đổi yên lòng ngày đêm
Dự danh lo giữ lấy bền
Tư tình chữ nghĩa nhớ quên, nhiệm màu
Câu thơ bầu bạn bấy lâu
Nghĩa nhân chung thủy trước sau an hòa…
MÊ CUNG
Cung mê em dựng bao giờ
Vào ra quen lối, bất ngờ lạ quen
Ta vào quên hết bon chen
Quên ngày động gió, quên đêm tối trời
Cũng mê em dụ hoặc tôi
Ngọc ngà tượng đúc, mắt môi đích bùa
Tóc dài rủ gió về đưa
Hương đâu như tự xửa xưa quyện vào
Bí truyền thơm thảo mẹ trao
Thắm đằm em trữ phép màu, trữ men
Vì ta em dẫn dụ lên
Một đời cứ lạ cứ quen lạ kỳ