Vài nét về tác giả:
Lily Michaelides sống và làm việc tại Nicosia, đảo Síp. Cô là một nhà thơ, nhà văn và nhà tổ chức sự kiện – www.lilymichaelides.com
Cô đã xuất bản sáu tập thơ:
– The Alchemy of Time (Govostis, 2001) (Sự Biến Đổi Của Thời Gian)
– Shapes and Roads in Relief… (Govostis, 2003) (Những Hình Dạng và Con Đường Chạm Nổi)
– Remembrance of a Dawn (Govostis, 2004 – song ngữ) (Hồi Ức Về Một Bình Minh)
– Innuendos (Ypenigmoi) (Melani, 2007)
– Arena (Melani, 2014) (Đấu Trường), tập thơ song ngữ, được đề cử cho giải thưởng thơ quốc gia
– Entrapped Silk (En Tipis, 2021) (Lụa Bị Giam Cầm)
Và văn xuôi:
– The city needs no recommendations (Melani, 2011) (Thành Phố Không Cần Giới Thiệu)
– Drops from the Maasai Land (Nicosia, 2017, 2019) (Những Giọt Nước Từ Vùng Đất Maasai)
– Him, men’s stories (Melani, 2019) (Anh Ta, Những Câu Chuyện Của Đàn Ông), tập truyện song ngữ, được đề cử cho giải thưởng văn xuôi quốc gia
– Self-Portrait (Melani, 2024) (Chân Dung Tự Họa), truyện song ngữ
Thơ của cô đã được đăng trên báo và tạp chí văn học tại Síp và nước ngoài, và được dịch ra nhiều ngôn ngữ.
Vào tháng 6 năm 2013, cô gia nhập Ban Giám đốc của Trung tâm PEN Síp, chịu trách nhiệm về Quan hệ Công chúng và Quốc tế, cho đến năm 2019. Từ năm 2006, cô là đồng sáng lập và giám đốc của Ideogramma, chuyên tổ chức các liên hoan thơ, văn học trong và ngoài nước.
Cột sống
I
Ngọn đèn đã thiêu cháy bao ngày tháng đời tôi và đêm tối co rúm lại trong dãy núi, nơi thời gian mắc kẹt dưới các đường hầm. Đôi mắt tôi tràn đầy bóng tối và tôi thấy những ngày trôi qua thật u ám.
Ngoại trừ một khoảnh khắc duy nhất, một buổi chiều, khi mặt trời lặn và chiếu sáng một bên khuôn mặt anh ấy. Anh ấy không thể hơn mười tám tuổi. Đôi mắt tôi thấy một tia sáng le lói và cơ thể tôi nhảy dựng lên. Tôi đưa tay ra và chạm vào khuôn mặt anh ấy, anh ấy để yên cho tôi vuốt ve, như một người mù đối với một vật thể, khám phá anh ấy như người thợ lò đang dò độ sâu của đường hầm.
II
Trên trường quốc tế, tôi khiến các nhân vật trong câu chuyện của mình nở hoa và tôi xức hương thơm của họ suốt những năm tiếp theo. Những năm ấy trôi qua như cát, bên dưới sự phức tạp và đơn giản của bước chân loài người trên các mảng kiến tạo văn học.
III
Hai bàn tay đang kéo tôi xuống đáy giếng, tóc tôi rối bời như vó ngựa đua lóc cóc. Tôi muốn nhấn mạnh rằng bài hát ấy cũng đi cùng tôi, tuy lúng túng nhưng với tất cả ca từ của nó, đã cuốn vào tóc tôi.
Tôi như mụ phù thủy mà tôi đã thoáng thấy trong truyện cổ tích của bà. Tôi không sợ độ sâu. Tất cả những gì tôi cảm thấy là đau nhói trong tim.
Độ sâu là một góc nhìn khác về thế giới, tôi suy ngẫm, một cái nhìn sâu xa vượt ra ngoài thế giới; đó là căn tính vô danh nhưng có thực của thế giới. Điều tôi sợ là độ cao và những cột khói ô nhiễm bay lên do sự dư thừa vật chất.
IV
Các câu hỏi của tôi rơi xuống và bám rễ vào vũng lầy/ Một buổi sáng tôi thấy vài thân cây, mấy chiếc lá mỏng manh rụt rè xuất hiện / như những tia sáng kim loại tí hon, trên bề mặt.
Tôi không muốn làm phiền quá trình thai nghén câu trả lời / Tôi ngồi im lặng trong một cái la bàn / đang chỉ hướng Đông.
Cơ thể tôi như đất đai mùa thu được cày xới / Bóng tôi nằm trên mặt nước nhăn nheo / Mỗi âm thanh trong nước là một sợi từ / nối liền thế giới bên dưới và bên trên.
Có lẽ, đơn giản vậy / suy nghĩ-giấc mơ có thể được nối / với sự gỉ sét của cuộc sống hàng ngày.
Như thế, người ta có thể tưởng tượng tương lai mình / như một đầm lầy, một bông hoa / những tia sáng kim loại tí hon, cái la bàn / một cơ thể, âm thanh, những sợi từ / đan kết và tạo ra ngôn ngữ / Có thể / thậm chí là
cái gì đó hơn thế.
Sinh nhật
Tôi kỷ niệm sinh nhật mình với niềm tin rằng mỗi ngày trên trái đất là thiên đường. Tuy nhiên, thiên đường cũng là chiến trường nơi ánh sáng đối đầu với bóng tối để giành lấy chiến thắng.
Trong đêm, tôi là mưa / Tôi quỳ bên cạnh một bài hát / Tôi xuống biển với đôi chân treo ngược lên trời / Đôi mắt anh đến đúng lúc/ dấu vết xanh thẳm
lan tỏa trong rừng / trên cơ thể của những người tình ẩn giấu/ Hôm nọ tôi thử chiếc váy đỏ cũ / Nó trượt qua cơ thể tôi như một con lươn / Nhưng gió đã mang nó đi / Như con ngựa đang phi qua những năm tháng đời tôi
Tôi cởi nút bầu trời
Trần trụi
để ôm lấy tôi
(Chuyển ngữ bởi Trần Quỳnh Hoa)
_______________________________
Poetry by Lily Michaelides
About the author:
Lily Michaelides lives and works in Nicosia, Cyprus. She is a poet, writer and event organizer – www.lilymichaelides.com
She has published six collections of poetry:
– The Alchemy of Time (Govostis, 2001)
– Shapes and Roads in Relief… (Govostis, 2003)
– Remembrance of a Dawn (Govostis, 2004 – bilingual edition)
– Innuendos (Ypenigmoi) (Melani 2007)
– Arena (Melani, 2014), bilingual collection, short listed for the poetry state award
– Entrapped Silk (En Tipis, 2021)
And in prose:
– The city needs no recommendations (Melani, 2011)
– Drops from the Maasai Land (Nicosia, 2017, 2019)
– Him, men’s stories (Melani, 2019) a bilingual narrative collection, short listed for the State narrative award
– Self-Portrait (Melani, 2024) narrative, bilingual
Her poems have been published in newspapers and literary magazines in Cyprus and abroad and have been translated into many languages.
In June 2013 she joined the Board of Directors of the Cyprus PEN Centre, responsible for Public and International Relations, until 2019. Since 2006 she is a co-founder and a director of Ideogramma, organizers of literature festivals and poetry events local and international.
Vertebrae
I
The lamp burned my days and the night cowered in the mountains, where time became entangled in the galleries. My eyes filled with darkness and I saw the days as dark.
Apart from that one single moment, one afternoon, when the sun was sinking and lit his face sideways. He couldn’t have been more than eighteen years’ old. My eyes saw a glimmer of light and my body jumped. I reached out my hand and touched his face, he let me caress him, like someone blind might an object, explore him like a worker might the depths of a gallery.
II
In a cosmopolitan environment I made the characters of my story bloom and wore their fragrance in the years that followed. Years that flowed like sand, beneath the complexity and the simplicity of human footsteps on literature’s tectonic plates.
III
Two hands are pulling me to the bottom of the well, my hair muddled like the clattering hooves of horses racing. I stress here the song that accompanies me, puzzled but with all its lyrics together, caught up in my hair.
I was like a witch that I’d once fleetingly seen in my grandma’s tales. I’m not afraid of depth. All I felt was a pricking in the heart.
Depth is another perspective of the world, I reflected, a deep view beyond the world; it’s the world’s anonymous but real identity. What I’m afraid of is height and the polluted fumes that rise as a result of the material abundance.
IV
My questions fell and took root in the marshy waters / One morning I saw stalks, slender leaves timidly emerging / like tiny metallic flashes, on the surface.
I didn’t want to disturb the gestation of the answers / I sat silently in a compass / that pointed East.
My body as the tilled autumnal earth / My shadow lying on the wrinkled water / Every sound in the water a word-thread / that bound the lower and upper world.
Perhaps, like that quite simply / the thought-dream may be linked / with the rust of everyday life.
Like that, one may imagine his future / like a marsh, a flower / tiny metallic flashes, a compass / a body, sounds, words-threads / that weave and give birth to language / Perhaps / even
something more.
Birthday
I celebrate my birthday believing that every day on earth is paradise. Yet paradise is also a battlefield where light comes to grips with darkness for the victory of the one over the other…
During the night, I was rain / I knelt beside a song / I went into the sea with legs in the air / Your eyes within time / traces of deep green
spreading in the forest / over the bodies of hidden lovers / The other day I tried on my old red dress / It slipped over my body like an eel / And yet the wind took it / As the horse was galloping through my years
I unbuttoned the sky
Naked
to embrace me