Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyễn Đức Hưng, sinh năm 1987, quê tại Xuân Hội – Nghi Xuân – Hà Tĩnh. Anh là hội viên Hội VHNT tỉnh Kon Tum và Hội VHNT các DTTS Việt Nam. Hiện anh sống và làm việc tại Trung Tâm Y tế huyện Kon Plông – Măng Đen – Kon Tum. Anh đã xuất bản tập thơ “Thế Kỷ Trống”.
Giải thưởng:
– Giải B truyện ngắn “Vé về quá khứ ” do UBND tỉnh Kon Tum phối hợp với hội VHNT Kon Tum tổ chức phát động năm 2020
– Giải Khuyến khích cho tập thơ “Thế Kỷ Trống” do Hội Liên hiệp VHNT Việt Nam trao tặng năm 2023
– Giải Ba cuộc thi “Thơ hay” do tạp chí Văn nghệ TP. HCM tổ chức năm 2023
Mắc kẹt một giấc mơ
Có một ngày ta mắc kẹt trong giấc mơ buổi trưa
ở đó có màu vàng lúa chín
có mùi rấm trấu tuổi thơ bịn rịn
có củ khoai vùi dưới đống tro hồng
ta gặp chính ta chới với ở bờ sông
em kéo ta lên lưng trâu rồi bật cười khanh khách
ta gặp dáng ông ngồi trên chiếc chõng tre đầu hè đọc sách
bà ngồi bên bỏm bẻm nhai trầu
gặp dáng mẹ gầy mặc chiếc áo màu nâu
đầu đội thúng chạy liêu xiêu trên triền đê mùa giáp hạt
bố nhặt nhạnh tép tôm vật vờ trên bờ cát
trời chợt nổi gió giông vai quẩy lưới trống đi về
ta mắc kẹt trong câu hát đồng dao
tập tầm vông
chị lấy chồng em ở góa
cổ tích của bà ân đền oán trả
chuyện một con ma có nghĩa có tình
có người con gái vì yêu mà phải quyên sinh
đêm trăng sáng quật quờ tìm người bội bạc
trò chơi trốn tìm
tôi trốn em rồi đi lạc
trong giấc mơ mắc kẹt mãi chưa về.
Chợ chiều
Mế cõng con lợn già nuôi mấy năm trời ra chợ
liêu xiêu trên vệt đường cỏ dại níu chân
nuôi giấc mơ con vào đại học
vết nhựa cây bám những ngón tay chai sạn đen bầm
mặt trời sắp ngả vào lòng núi
con lợn già quẫy đạp trên lưng còng trầy trật chợ xa
trời trở gió tung mây nắng biếng lười chạy đi trốn ngủ
lạnh xâm xấp tràn về đôi mắt mế trắng sương
con đã từ lâu phong ấn ước mơ sau cánh cổng trường
như lũ trẻ của làng vẽ cuộc đời bằng viên gạch vỡ
chúm chụm cùng nhau hơ ngón tay trên bếp lửa
rồi ngủ thiếp đi qua bao nỗi sợ mơ hồ
**
chợ chiều bán gì hả mế?
chợ chiều bán những ước mơ
con lợn già vật tế của ước mơ
lũ trẻ con làng mình cần ước mơ
mế sống dựa vào ước mơ
và con hôm nay gục đầu vào hy vọng
chờ cho xong những ồn ào mặc cả
nhận đủ ước mơ
mang nặng trĩu giảng đường.
Trốn chạy
Đêm thành phố mảnh trăng nứt toác
một dòng người lặng buồn rời căn phòng trọ
không còn đủ thời gian mặc cả với thị thành
đêm thở dài trong giấc mơ mắc cạn
em trở mình mấy lần trong đêm?
thành phố ồn ào hơi thở chỉ lặng im
dưới ngọn đèn đường những gương mặt nhoẹt nhòe ý niệm
chạy về đâu khi hy vọng đến phút giây khâm liệm
ánh mắt chực chờ bủa vây
em mọc nỗi đau trong lồng ngực tôi đây
đêm thành phố đóng khung bằng bao lơn nhức nhối
dọn sạch vết sạn chai trên bức tường nứt gãy
về thôi em ta đi cùng nhau
Đến một ngày khi nguôi ngoai nỗi đau
ta và em lại trở về thành phố
lau sạch khuôn mặt buồn ém trên bức tường loang lổ
dọn lại căn phòng chưa cũ
sửa chữa lại nỗi buồn
ta sẽ cùng em đứng dậy
ghép lại mảnh trăng… dưới bóng sông gầy.
Nỗi buồn của em
em gùi nỗi buồn lên rẫy
nhấp nhô trên những đỉnh đồi
nơi đây trở trời nắng cháy
hững hờ thác đổ mây trôi
em gùi nỗi buồn trong đó có tôi
có lời hứa người đồng bằng
cùng em bữa cơm rau rừng bên suối
con chuột rừng mang tội
buồn hiu nằm dưới đáy gùi
em đổ nỗi nhớ ra phơi
nỗi nhớ chảy theo tiếng mưa
xóa mất dấu chân người quên lối
đôi mắt tôi sám hối
như cây non nhiễm nấm
quằn quại sau mưa vùi
em ngồi đếm mầm xanh sót lại
hy vọng nào nảy nở
trên đôi mắt em tôi
khói bếp thương ai ngủ mơ qua những mùa đứt gãy
sợi mây không trói nổi đời người
em xót xa đếm thanh xuân qua áng mây vời vợi
dưới tán lá rừng còn lại một em thôi.
Tìm lại ca dao
Ta tìm về trong câu hát ca dao
Mưa giăng giăng trên cánh đồng hanh gió
Cánh cò trắng vờn trong giấc mơ sắc đỏ
Len trong nương khoai hoa cải rực vàng
Ta lạc đường những phút nhớ lang thang
Đêm xanh xao cây tầm xuân chớm nụ
Đôi mắt chập chờn tháng năm ấp ủ
Xanh biếc nở ra ai tiếc hương nồng?
Ta cuộn tròn ngủ gục giữa mùa đông
Chân mẹ bước trên gốc rạ già rạc gió
Cha chống sào lênh đênh con đò nhỏ
Tay ném vó tung bay vớt ánh trăng mờ
Ta giật mình ướt đậm những giấc mơ
Tóc em búi ngang lưng cong vênh thì con gái
Hoa cải cứ vô tư võ vàng trong mê mải
Bỏ quên ai chưa kịp lớn đã vội chờ
Ta một mình về góp nhặt vu vơ
Nghêu ngao hát câu ca dao đã cũ
Câu hát lênh đênh qua một đời thiếu đủ
Gió mùa đông ai đưa cải về trời?
Nỗi niềm Xuyến Chi
Lặng lẽ
Những bông hoa Xuyến Chi
Nở một đời vội vã
Cũng như em
Cả một thời tất tả
Bám theo những bước lãng du
Xuyến Chi mỏng manh khô đét xuân thì
Dành cả tuổi trẻ tròn căng phung phí
Chỉ cần
... giả vờ được yêu
... giả vờ che chở
quên đi lý trí
Tự huyễn hoặc mình mơ mộng gọi tên
Người phũ phàng gỡ những ngón tay gầy guộc... chẳng quen
Bấu chặt lấy mình khó chịu
Ném vội bên đường...
Những bông hoa Xuyến Chi thổn thức
đanh lại quắt queo
Thành những cái ngoắc câu
Tiếp tục cuộc hành trình đeo bám
Tìm kiếm thứ tình yêu chẳng đến lượt mình
Là Xuyến Chi dại dột niềm tin
Gieo hy vọng được một lần bung nở
Xuyến Chi than thở
Nỗi niềm Xuyến Chi
Đời dài hay ngắn
Sống tạm bợ để yêu thương tạm bợ
Rồi chết mòn trên lối nhỏ hóa thơ.
Vòng lặp
Kể cả khi chúng mình đã thực sự làm tổn thương nhau
hậm hực âm thầm khóc không thành tiếng
ta tự nhủ lòng đúng sai như bài trắc nghiệm
gạch chéo hay bỏ qua thì điểm số cũng cứ thế an bài
chúng ta cố sửa chữa số phận đời mình mà vốn dĩ chẳng biết rằng sẽ liên đới đến người kia
"Hiệu ứng cánh bướm" bắt đầu khi ta đánh rơi một cái cầm tay hay một lần nói dối
cứ bảo là phải hiểu nhau mới bước qua được dỗi hờn nông nổi
thì cứ mạnh dạn mà bước thôi ai cấm cản điều gì
ta đã từng nghe em lảm nhảm về sự quyến rũ của mùa đông
từng kiên nhẫn nhìn em đếm từng vệt sương cong cong trên lá
từng chờ xem con ốc sên trườn vào mùa thu
đi tắt qua mùa hạ
em tô tượng bù nhìn
không vẽ mắt cho ta
em tự chữa lành bằng bản giao hưởng số 42 của Mozart
đắm chìm mê man trong Tiếng thét*
em mò mẫm tìm về hồng hoang
nơi chín nhánh da vàng của Khét**
mặc kệ ta
trên cánh đồng rơm rạ
gã bù nhìn thiếu hai con mắt
đánh bừa vào ô trắc nghiệm
chỉ vì yêu em người đàn bà bí hiểm
ánh mắt chứa đầy những ký tự mật ngôn.
* Bức tranh của Edvard Munch
** Tập thơ “Chín nhánh da vàng” của Trần Đức Tín
Ta – xứ Nghệ và em.
đứng ở đèo Ngang dùng đôi mắt thiền nghi dõi về đất mẹ
thấy nón lá, áo nâu, cây đa hiện lên nếp quê nhà
tiếng dân ca vọng từ xa xăm dội vào tâm thức của người xứ Nghệ
cho ta nương náu một lần
quê ơi...
em đợi ta nữa không trên dòng lam giang xanh ngắt
nghe vời vợi một nỗi buồn dưới bóng trăng soi
em chờ ta cùng quả cà với bát nước chè xanh nóng hổi
thành phố giờ này còn ai?
ta mang theo tiếng mẹ ru đi cuối đất cùng trời
làm kẻ ly hương nên mỗi phút giây vẫn cúi đầu nhìn về cố thổ
tiếng sóng bãi Ngang đánh thức kiếp người say ngủ
đom đóm lập lòe một ánh mắt liêu trai
ta dùng dằng bước đi giữa sấp ngửa mặt đời
đứng nơi phồn hoa mà trĩu lòng dâu bể
nhấp chén rượu phương xa sống mũi đến cay xè
có thể ta – xứ Nghệ và em đều được dung dưỡng từ giấc mơ của mẹ
bởi khi sinh ra chung chạ một linh hồn.