Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyên Như tên thật là Lê Ngọc Dũng sinh năm: 1995, dân tộc Thái. Hiện anh đang sinh sống tại Nam Thanh, Nâm N’Đir, Krông Nô, Đăk Nông. Anh là hội viên Hội VHNT tỉnh Đăk Nông; Hội viên Hội VHNT các DTTS Việt Nam.
Các tác phẩm thơ đã xuất bản:
– Lưng lửng hồn (NXB HNV 2021)
– Ngược tìm phía trước (NXB HNV 2022)
– Chư B’Luk clu clâm (NXB HNV 2023)
Một số giải thưởng: Giải C thơ năm 2020; giải A thơ năm 2021; giải A năm 2022; giải B năm 2023 trên tạp chí Nâm Nung); giải khuyến khích cuộc thi thơ viết về vùng đất và con người Đăk Nông 2021…
Một số tác phẩm được phổ nhạc: Tiếng khèn mùa ban nở; Câu xường rám khói…
Xuất hiện trên các báo, tạp chí, đài truyền hình từ trung ương đến địa phương (Báo Văn nghệ; Tạp chí Viết & đọc; Tạp chí Văn nghệ quân đội; Báo Quân đội nhân dân; Báo Tiền phong; Báo Thanh niên; Văn nghệ công an; Báo Nhân Dân; Tạp chí Văn nghệ TPHCM; Tạp chí Sông Hương, Tạp chí Nhật Lệ, Nâm Nung… và nhiều báo, tạp chí khác.
Tiếng cồng Bon Leng *
Chạm mũi thuyền độc mộc một hồi trăng
lọc trong giấc ngủ mùa màng
ngoài xoáy bụi nhà rông lẩn khuất
lặng tựa bông đót khua sương
Đâu có gì ngoài tiếng người nương nhau
miên man lần ôm giáp hạt
Bon Leng trầm ngâm giữa trang sử thi
Dài đẵng mùa khô
chiếc gùi để không trám tro góc bếp
trống vắng đôi vai trĩu nặng
núm cồng bật khóc cho ai?
Hôm qua quăng mình rẫy xa
tán muồng vàng lên em
lúa vàng sang tóc mẹ
Một hồi trăng khác đến
bầu hồ lô buộc chỉ cho người
kiến lửa chạy quanh phết đỏ
siết màu da dựng dáng bon làng.
Nhìn buổi chiều đi
Lê ki ma rượm vàng trước sân
mái hiên kỳ cũ lẫn hương quả ngọt
người xông trong giếng
hơi trăng bốc ướt tháng ngày
đám khói vừa ăn nửa ngôi nhà
nửa cánh đồng & nửa thung lũng
người thái vẫn hát xư thùn vấm váp cùng con cháu
hơi thở này móc cơn lửa sáng
nới chiêm mơ dừng lại lòng sông
Mẹ theo sóng cồn
bình yên trước ngọn hải đăng lấp lánh
thương bước chân ngâm bùn bén đất
cả đời uôi đắng
ngoài khơi xa hay biết những gì
hai gò đồi dìu nhau ngày mưa ẩm xám
tấp tễnh nhìn xa
ánh mắt dường như ủ máu
của đất của trời
âm sáo dọc trượt trầy
người không khóc cuối sông.
Ngô đồng biên viễn
Trước những bức tường am ám rêu nâu
nền gạch nhoài nứt
cuối xuân phớt tím
ngô đồng linh mơ cùng trăng
Đêm không rộng thênh
nụ cười xưa thành hồn cửu đỉnh
mỏng manh & trong trẻo
ngọn đèn lay bay
Nhật Bình thêu dòng hiền biếc
em nhẹ ra từ cỏ
vệt bùn bung biêng ven hồ mắt
nghi lễ sau mỗi bước trăng chậm rì
Cổ kính Hoàng Thành
anh một mình với nửa giấc mơ dài đẵng
dưới chân cổ thụ hai chiều thức ngủ
có em rồi mất em
ngô đồng phớt tím
mê dụ ngả bày
Trổ cùng trăng, cùng hoa
mây trắng liệng bay ngực rồng
lặng đến kề ta...
Ánh mắt mẹ
Nắng xoài mình trên cỏ
bước ngập ngừng qua lối mòn
những ngọn tre cửa rừng sà xuống
mắt nâu ánh mưa sụt sùi
Tây Nguyên suối thác bời bời
lời mẹ từ xa nằm bên mùa cỏ mướt
bay cùng mây khiết
chùm hoa bằng lăng ngủ rồi
Ban trưa trĩu trệ quai gùi
vết chai phía âm thầm giấu kín
mẹ đi hết mùa mưa.
Ngàn ngọn gió đến
Những vệt lằn căng lên chút lửa
mặt đá vừa rũ câu thơ
thì ra Krông Nô chẳng phút khô cằn
dã quỳ đan vàng
muồng day sắc nắng
miên man bàn chân nâu tỉa lúa
dồn hồi chiêng lẻ loi chảy ngược
Đray Sap tung sợi
trời thắt ngọn đuốc nổi trôi
người Thái bám đỉnh đồi
người Mường neo mom sông
người Dao mê mải chân đèo
…
tìm tình yêu từ lòng đất khát
ai cũng đi thật xa
đi khỏi cánh đồng nứt nẻ
đi cho quên bước đường chưa rõ
đi để bớt bữa cơm giữa trời
họ chôn cọc cuối mưa
nhìn gió ru kỉ niệm
ngủ trên những tàng xanh…