Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyễn Thị Lan Thanh, sinh năm 1945, quê tại xã Phùng Nguyên, huyện Lâm Thao, tỉnh Phú Thọ. Bà tốt nghiệp Khoa Ngữ văn trường ĐHSP Việt Bắc năm 1973 và nguyên là giáo viên môn Ngữ văn trường THPT Việt Trì. Bà là hội viên Hội LHVHNT Phú Thọ và hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Hiện nay, bà đang sống tại TP Việt Trì, tỉnh Phú Thọ.
Tác giả Nguyễn Thị Lan Thanh đã xuất bản 14 tác phẩm và đạt giải thưởng cho các tác phẩm:
– Tác phẩm “Buồm chiều trong nắng mai” (Giải Khuyến khích Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam).
– Tác phẩm “Những ngọn sóng vỗ từ tâm thức Việt” (Giải Ba, Hội Nhà văn Việt Nam, năm 2020).
N
KHẤT THỰC
Ông cháu dắt nhau đi
Lang thang trong đời chật
Những đôi mắt lần trong đôi mắt!
Cây gậy dắt con đường dài hơn bóng tối
Dắt hy vọng lạc về phố lẻ
Dắt ước mơ đi lạc phận người
Dắt hoàng hôn mò mẫm đến ban mai.
Lời cầu xin lấm bụi
Tiếng hát nghẹn môi
Cơn đói xô ngang chiều, phố vẫn dưng dửng phố
Dây đàn đứt
Hay lòng ta khóc nhỉ!
Đàn ơi !thổn thức những gì?
Nhói đau lòng cả người đi, người dừng!
Chữ nhân chật chội quá chừng
Chữ tình có rộng
Xin đừng
Bạc theo!
N
THÌ THẦM VỚI MẸ
1
… Ngày ấy còn bé thơ
Mẹ gom cả mùa đông cho vào ổ rạ
Ủ cho con có được giấc nồng…
Mẹ đi làm đồng
Từ lúc còn tối đất
Cơm không đủ no,
Áo chẳng được lành...
Vậy mà…
Mẹ đã cho con tất cả trời xanh
Bao giấc mơ êm,
Dòng sông biết hát,
Cho con biết yêu cánh đồng lúa xanh bát ngát…
Nơi ấy, có bàn tay mẹ cấy trồng
Có nương lúa dài sây hạt nặng bông
Có cánh diều chao nghiêng gọi gió…
Ngày ấy… con còn ngây ngô quá
Chẳng biết cảm thông nỗi mẹ làm vất vả
Đội nắng, đội mưa
Cả sớm, cả trưa
Đến lúc ngồi ăn… cũng còn vội vã.
Rời tay mẹ lớn lên
Mỗi khi con vấp ngã
Lại có bóng hình của mẹ nâng bước con đi,
Con làm gì, con nghĩ chi…
Đều nhớ tới lời răn của mẹ.
Mẹ ơi!
Mùa đông lại tới
Cây bàng trước cửa nhà mình
Khẳng khiu… lá rụng trơ cành…
Ổ rạ xưa không còn nữa!
Con muốn tìm mẹ trong hơi ấm bếp lửa
Bếp lửa chẳng còn.
Bên con có bếp ga, bếp điện…
Xung quanh con đủ đầy phương tiện
Nhưng chẳng lúc nào con quên mẹ đâu.
Con vẫn giữ nguyên cái cối giã trầu
Ngày giỗ mẹ, thắp hương… con nhớ mua cau, vỏ…
Nơi nào con ở, con vẫn trồng một giàn trầu không
Y như ngày xưa… mẹ vẫn vun trồng.
2
Mẹ ơi!
Mẹ đã mở trang đời cho con nhìn thấy
Một tình yêu không có bến bờ
Con dại khờ… chẳng biết ủ trong thơ
Lại hoang phí… thời gian mòn mất…
Con nhớ mẹ
Nhớ đồng làng, nhớ vị hương cỏ mật…
Dù xa quê hơn bốn chục năm rồi…
Ở đó!
Con thầm yêu một người
Và người ấy cũng yêu con chân thật
Tình yêu thuở học trò
Giống như hương cỏ mật
Lúc tươi - chẳng vị gì
Khi héo – càng thơm…
Chẳng biết bảo vệ tình yêu – chỉ giận với hờn
Vì những chuyện không đâu… mà tình yêu bay mất!
Để suốt đời… hình bóng dõi theo nhau…
Mẹ ơi!
Con và mẹ … giờ… hai thế giới
cách trở đôi đường!
Con vẫn tự dặn mình:
Sống là để yêu thương
Nhân ái, bao dung… như tấm lòng của mẹ!
N
TÂM SỰ
Có phải trời thương chúng mình dang dở
Cứ sùi sụt mưa dầm thấm đẫm nhân gian?
Mây thương chúng mình – cứ chạy về phía trước
Gió xoáy chiều nào cũng chẳng chịu tan!
Cuối chặng đường đời… ai nỡ cắt ngang
Cho dòng tình chảy về tim ứ máu?
Em gọi, em gào… trời đâu có thấu
Chỉ thấy lòng mình… nổi cuộn những cơn giông!
Em ủ lửa chờ anh suốt cả mùa đông
Em gom nắng vào lòng cho bớt nồng ngày hạ
Vùi tất bật đời thường vào đáy sâu biển cả
Giấu kín tâm hồn thanh sạch đợi anh thôi!
Ai đó bảo thời gian ngừng lại!
Thời gian vẫn cứ trôi
Tuổi tác nghĩa lý gì
Khi con người tìm ra lẽ sống!
Một ngày nồng nàn
Hơn trăm năm nhàm rỗng
Đủ thắp sáng cho mình
Rung động suốt nghìn năm!
B
LỠ
Giả dụ
Mẹ đi lấy chồng
“Trời mưa bong bóng phập phồng”
Nữa không?
Lục niên
Xuân
Vẫn còn hồng
Tóc đen nhốm bạc
Mà lòng còn mơ!
Bao giờ mới hết dại khờ?
Nhỡ ăn trái cấm
Dây tơ buộc vào !
Đắng lòng
Trời thấp
Đất cao
Hạt mưa lã chã
Rơi vào giếng thơi
Éo le
Buộc cả một đời
Gập ghềnh lỡ bước
Phận người ai hay!
Thôi
Đành khép lại bàn tay
Túm
Bao huyễn hoặc
Thả
Bay ngang trời !
B
BÃO
Cây bàng mang áo đỏ
Đứng lơ ngơ bên đời
Chỉ thoáng làn gió nhẹ
Đã vàng bay chơi vơi
Thu có níu hồn tôi
Đang đắm chìm góc khuất
Giữa hai bờ hư thực
Lạc mãi… vào rừng anh
Nơi xa thẳm trời xanh
Cánh buồm tôi mắc cạn
Sợi thời gian có hạn
Biết gỡ sao bây giờ?
Ai học hết chữ ngờ
Gỡ ra – tình thêm rối
Rừng anh không có lối
Thu ơi! Đành mù sương!
Thôi, đừng có vấn vương
Giờ đã đeo kính lão
Đôi khi lòng nổi bão
Ta cười cho bão tan!....
B
EM CHỈ LÀ...
Giữa biển lớn mênh mông
Em chỉ là hạt cát.
Giữa ao làng
Em là cánh bèo trôi.
Giữa trùng điệp vùng đồi.
Em chỉ là viên sỏi.
Còn khi ở bên nhau
Xin anh đừng hỏi
Dẫu là hạt cát, viên sỏi, cánh bèo trôi...
Em vẫn vô tư, hồn nhiên hiến dâng đời ngọt ngào, thơm thảo
Dù ngấm đủ chát chua, cay đắng
Cả sự lặng im khi bão giông, mưa, nắng.
Em vẫn chỉ là
Hạt cát nhỏ nhoi thôi
Vẫn là viên sỏi
Vẫn cánh bèo trôi
Như lưỡi dao cau càng mài càng sắc.
Va đập với đời
Vẫn nguyên phẩm cách:
Đã yêu – đổ quán xiêu đình...!
Đã làm... vắt kiệt sức mình... còn ham!
B
CHÉN XUÂN
Chén này
vui đón xuân về
Đông đang cuốn rét tái tê
Bjjjjjjjjjjjjjj. Nlên trời
Cây mừng ...
nở lộc xanh tươi
Đào e ấp nụ
quất cười thưởng hoa!
Chén này
em rót sang ta
Uống nhau bằng mắt
cay phà vào trăng.
Nhấp môi
chạm phải chị Hằng
Chung chiêng
biết chốn lệch bằng ra sao
Tứ thơ
khập khiễng chênh chao
Người thơ
ngật ngưỡng
lời nào thăng hoa!
Thôi
đừng rót lửa vào ta
Nhỡ trăng
bùng cháy
Ao nhà
tưởng sông
Ao làng
ngỡ biển mênh mông
Chén xuân chưa cạn
sao lòng đã say!…