Vài nét về tác giả:
Nguyễn Văn Song sinh năm 1974 tại Vân Điềm, Vân Hà, Đông Anh, Hà Nội, tốt nghiệp Đại học Sư phạm Hà Nội khoa Ngữ văn năm 2000, là giáo viên trường THPT Phù Cừ – Hưng Yên, là Hội viên Hội Văn học – Nghệ thuật Hưng Yên. Các tập thơ đã xuất bản: Đi từ phía cổng làng, Mẹ và sen (NXB Hội Nhà văn 2022). Đoạt giải B (không có giải A) cuộc thi thơ của Báo Văn Nghệ – Hội Nhà văn Việt Nam 2019 – 2020, giải Nhất và nhiều giải thưởng khác.
KHẤT THỰC
Ta về khất thực tuổi thơ
Dòng sông tắm mát bây giờ chảy đâu
Tháng năm gãy mấy nhịp cầu
Thời gian trả lại mái đầu khói sương
Ta về khất thực nhớ thương
Níu tay mẹ dọc con đường cỏ hoa
Mẹ cho xu lẻ mua quà
Nửa đời vẫn giấc mơ xa tìm về
Ta về khất thực đất quê
Mẩu khoai mót giữa cơn mê chập chờn
Chân trần, nón rách, áo sờn
Suốt đời chưa trả được ơn cánh đồng
Ta về khất thực mênh mông
Gió trời, cỏ đất, nước sông, vía làng
Lại về khất thực mùa màng
Ruộng xa còn gié thóc vàng bỏ quên.
GIỖ MẸ
Bốn năm ngỡ cả đời người
Ba lần giỗ mẹ đất trời đầm mưa
Nỗi đau tưởng đã ngày xưa
Mỗi lần giỗ mẹ lại cưa buốt lòng
Mẹ như cây lúa muộn đòng
Sinh con lúc đã tuổi ông, tuổi bà
Con sương sớm, mẹ nắng tà
Cháo rau vẫn rộn nếp nhà đơn sơ
Nằm trong lòng mẹ con mơ
Bữa cơm sẽ chẳng bao giờ thiếu cơm
Giấc mơ nồng vị trầu thơm
Đượm hương đồng ruộng, rạ rơm đất nghèo
Ru con mẹ hát câu chèo
Bao nhiêu tiên bụt về theo trong đời
Bao nhiêu sâu thẳm phận người
Thấm qua hồn mẹ thành lời nhà quê
Bước chân tất tưởi con về
Nén nhang bắt lửa cay xè đồng xa
Cúi đầu tóc điểm sương pha
Ngồi bên mộ mẹ lại là trẻ con.
GỐC RẠ ƠI!
Gốc rạ là gốc rạ ơi!
Mẹ sinh ta một chuyến rơi giữa đồng
Chiều đông lửa rạ thơm nồng
Hiền khô ổ rạ mở lòng ôm ta
Gốc rạ là gốc rạ à
Thuở nào trải lợp mái nhà tranh xiêu
Bếp quê nhen khói lam chiều
Rạ rơm mẹ nhóm những điều nồng cay
Gốc rạ là gốc rạ gầy
Đất cằn cây lúa chở đầy bấp bênh
Lép bông vỏ trấu lênh đênh
Rạ trơ gốc tủi phận mình xác xơ
Gốc rạ là gốc rạ khô
Tuổi thơ thấm vị khoai ngô ngọt bùi
Đồng làng than lửa ủ vùi
Hồn thơm khói rạ nên người nhà quê
Người đi muôn nẻo trở về
Bàn chân đứng lặng triền đê đầu làng
Đồng trơ cuống rạ mênh mang
Nghe chiều ngả bóng rạ sang bóng mình.
BÊN Ô CỬA ĐÊM ĐÔNG
Lá rạc đêm ngoài ô cửa
Sương như khói thuốc bay
Gió rít
Cành khô răng rắc
Hiên thềm rưng rức mưa
Tiếng rao vọng phố khuya hun hút
Gọi thẳm xa bánh khúc tuổi xưa
Dáng ai lầm lụi đạp
Bánh xe nghiến bóng mình
Ai dìu ai chậm bước
Dùng dằng một chia tay
Biết đâu đêm nay không là đêm cuối
Như đêm nào mất nhau
Cột đèn phăng phắc sáng
Một mình một chong chong
Cà phê giọt cuối
Nhỏ cạn đêm đông.
TIẾNG SÁO
Đêm về quê thao thức
Dạo bước với gió đồng
Bất chợt nghe tiếng sáo
Giữa trăng vàng mênh mông
Từng giai âm ngân vọng
Một làn điệu quê nhà
Tưởng vùi trong thăm thẳm
Lại bật chồi vang xa
Hình như lời mẹ hát
Rót ngọt mềm tuổi thơ
Giờ men theo tiếng sáo
Trở về từ cơn mơ
Hình như lời chị hát
Nghẹn sân đình tiễn đưa
Tiếng sáo người ra trận
Vẳng lại đến bây giờ
Hay là điều chưa nói
Thuở chúng mình cầm tay
Tìm về trong tiếng sáo
Thắp một mùa mê say
Cánh đồng trăng trong vắt
Tiếng sáo ngời sương khuya
Người ngồi trên cỏ rối
Áo hứng đầy giọt quê.
TIẾNG CUỐC NỬA ĐÊM
Giật mình tiếng cuốc nửa đêm
Hỏi lòng là thực hay miền chiêm bao
Bước lần trở dậy ra vào
Tiếng chim đã ở nơi nào cuốc ơi
Đồng xưa tiếng cuốc đầy vơi
Hè sang nắng lửa ngập trời như nung
Người đi gặt lúa cháy lưng
Cuốc kêu mất ổ nghẹn từng đêm sâu
Mẹ ta quần mảnh, áo nâu
Đêm khuya cặm cụi ngồi khâu dưới đèn
Tiếng chim cuốc cuốc ưu phiền
Ngón gầy khâu mãi chẳng liền năm canh
Tre làng nên lũy, nên thành
Thấy con chim cuốc hiền lành mà thương
Người làng quanh quẩn cà tương
Lòng như chim cuốc một phương quê nhà
Tháng năm bằn bặt nơi xa
Dấu xưa đã ngỡ như là khói mây
May còn tiếng cuốc đêm nay
Chợt nghe lòng đã đong đầy tiếng quê.