Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyễn Xuân Bình là hội viên Hội Liên hiệp VHNT Hải Phòng. Thơ ông sáng tác được đăng trên các báo và tạp chí Văn nghệ từ những năm 1990.
VỀ XƯA
Mịt mù, trắng đồng nước ải
Xa xa, cờ hội chùa làng
Người thơ đã về xa ngái
Hoa xoan còn đợi người sang?
Chiều nay ta làm lữ khách
Tìm về nón lá, áo nâu
Sao ai nhìn ta như trách
Trống chèo bỏ giục từ lâu!
Chân bước qua miền yêu dấu
Người xưa…, tìm lại chốn này
Mùa Xuân, người đi trẩy hội
Thì thùng trống hội. Mưa bay…!
NOEL
1. Cây thông giả
Bông tuyết trắng
cũng giả
Người đóng giả Ông già Noel
phóng xe ào trên phố
Mấy em bé nhận quà
cười tít mắt.
Niềm vui trẻ thơ
là có thật!
2. Tiếng chuông nhà thờ
Thong thả
đếm
nhịp
thời gian…
Một cặp đôi đi ngang
trả lại mình
tiếng cười
ba mươi năm trước!
3. Em
mình ước
giản dị thôi:
Trong mỗi ngôi nhà
Thiên đường
là có thật!
Niềm vui trẻ thơ
tiếng cười đôi trẻ…
Và,
tuyết trắng trên đầu
Năm tháng
vượt thời gian!
HỎI
Câu thơ đọc ngày nắng
Ai buốt lòng đêm mưa?
Thơ gọi ngày xa vắng
Ai gặn gần tiếng thưa?
Câu thơ viết một nửa
Ai đọc đau giữa dòng?
Ai tìm về một thuở,
Giở nắng vàng… đem hong?
IN CARD
Thêm một lần in card
Lại bán rao với đời
Danh xưng nghe xủng xoảng
Ta là ai, Người ơi?
Đi khắp bốn phương trời
Bước chân chừng đã mỏi
Vẫn thèm một tiếng gọi
Bạn bè mình rong chơi.
Tấm card cả một đời
Tự mình làm mới phải!
Hai mặt đời, khôn - dại
Bên mình, ta là ai?
GIAO MÙA
Mùa chưa sang hẳn. Chiều se lạnh.
Nắng cuối ngày. Đông chưa tới. Hanh hao.
Mình cũng vậy. Cũng giao mùa, em nhỉ?
Ta nhuốm vàng, để Thu giữ. Chênh chao…!
ĐÁ
Những tảng đá
triệu năm nay
vẫn thế!
Lặng im
mặc cho sóng vỗ về.
Rồi một ngày ta đến,
đặt dấu tay lên.
Cái chớp mắt nhân gian
Và thời gian bắt gặp
Sóng vẫn ồn ào như kể
chuyện muôn đời
và đá vẫn lắng nghe!
Ai trong ta
biết áp tai vào đá
nghe được xôn xao
trong thô ráp, lặng thầm?
GHI BÊN DÒNG POTOMAC
Sau tất cả
Dòng sông xanh vẫn chảy
Lặng lờ trôi
In bóng mây trời!
“E-mi-ly con ơi!”
Đi qua Lầu Ngũ giác
Tôi nghe trong gió
Vọng về tiếng gọi Mo-ri-son!
Buổi sáng sớm
Trên con đường tôi dạo
Nghe lao xao
Hay tiếng thét gào
Những người lính chết trận
Từ Bức tường chiến tranh.
Mặt trời lên
Tươi ấm, trong lành
Tôi ngỡ gặp Lin-côn
Vị Tổng thống giải phóng người nô lệ
Vẫn thế
Sáng nay, lành ấm mặt trời
Em gái bước qua tôi
Đánh rơi
Một nụ cười duyên dáng
Bên dòng
Potomac xanh!