Người xa xứ
Ngược dòng ký ức rạ rơm
Mồ hôi giọt giọt còn thơm nắng chiều.
Cuối ngày đổ bóng liêu xiêu
Bước chân gom nhặt bao nhiêu chuyện đời.
Tháng năm dồn lại mấy mươi
Mà đem đánh đổi phận người phù vân.
Câu thơ rau muống rau cần
Lấm lem bùn đất, tảo tần hồn quê.
Có lẽ nào…
Em chẳng để anh một lời đưa tiễn
Mai xa rồi thấp thoáng những dòng thư
Nơi nhắn gửi là nơi ngày chia cách
Mình mang theo khắc khoải đến bao giờ
Phải chăng thế, ngoài sóng còn có gió
Gió tơ non và gió cũng bạc đầu
Nơi dữ dội giữa muôn trùng biển biếc
Có bao giờ khoảng lặng gió tìm nhau
Vì một lỗi hay là vì tất cả
Rồi một ngày xa nữa biết về đâu
Con tim nhớ thương, con tim thầm hỏi
Có lẽ nào hai đứa chẳng cần nhau!
Sống thử
Nàng gió bấc ghé bên sườn núi
Em chào anh. Buổi tối thế nào?
Ồ vẫn vậy. Chào em. Lâu quá
Bao ngày rồi chẳng đến thăm nhau.
Nàng mở cửa bước vào, tươi tắn
Ùa lên da thịt sắc hương đông
Những mùa vất vả lùi xa hết
Thơm lựng mùi khoai ấm lửa hồng.
Thương nhớ gối đầu lên gió bấc
Nghe cười khúc khích ở trong chăn
Nói trộm vía, đêm nào cũng mới
Cũng hoang vu một giấc thiên thần.
Rồi xuân, rồi hạ... rồi đông đến
Trời đất say tình như ủ men
Các nàng rực rỡ trong xiêm áo
Anh thề chung thuỷ với nhiều em.
Mùa cưới
Dàn gấc bập bùng thắp lửa
Đồng làng vàng cốm heo may
Con gái trắng tà áo cưới
Mẹ cười má đỏ trầu say.
Chén rượu hương lan đầy ngõ
Cả làng nghiêng ngả ngất ngây
Có một mùa quê rộn rã
Ngày dâng như bát nước đầy.
Nhớ thầy
Biết là năm tháng hao gầy
Con đi tiếp chặng đường thầy nâng niu
Bây giờ con đã nghỉ hưu
Khép trang giáo án ấp iu lửa hồng
Vẫn còn bài toán chưa xong
Còn tiếng trống với mênh mông tán bàng
Thì nay dẫu vở sang trang
Vẫn còn trĩu nặng hàng hàng phấn bay
Nén nhang con thắp chiều nay
Rưng rưng lại nhớ dáng thầy, thầy ơi!