Vài nét về tác giả:
Tác giả Phạm Hồng Oanh sinh năm 1972, quê tại Vũ Đoài – Vũ Thư – Thái Bình. Chị tốt nghiệp khoa Văn trường ĐHSP Hà Nội, hiện là giáo viên Ngữ văn trường THCS Vũ Phúc – TP. Thái Bình – Tỉnh Thái Bình. Chị là hội viên Hội VHNT Thái Bình và Hội Nhà văn Việt Nam. Hiện nay chị đang sống tại TP. Thái Bình.
Các tác phẩm đã in:
– Mặt trời xa lắc – NXB Văn học, năm 2013
– Hoa nở không mùa – NXB Hội nhà văn, năm 2018
– Níu mùa mà nghĩ – NXB Hội nhà văn, năm 2021
Đã giành được 6 giải thưởng Văn học, trong đó có 2 lần giải thưởng của Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam năm 2018, 2021.
MUỐI DƯA
Tươi cái mất, héo cái còn
Tôi đem nén những nỗi buồn làm dưa
Tưởng vừa chớm đến độ chua
Lại ra vị đắng chẳng ngờ vì đâu
Một thời mặn nhặt cho nhau
Xót xa nào nghĩ nát màu lá xanh
Gỡ xong ngày tháng vô tình
Lòng ai chừng đã nổi thành váng chua.
Hoa vàng nở giữa chiều mưa
Gió đưa cây cải ngày xưa về trời
Thương thầm từng cọng rau tươi
Rưng rưng cái mất, chơi vơi cái còn!
(Đã in trong tuyển tập thơ Lục bát Việt Nam – 1994)
HÌNH NHƯ
Hình như trong những gọi mời
Có lời rộn rã, có lời xót đau,
Có bàn tay vẫy đâu đâu
Ta lưu lạc giữa ngàn sâu nhạt nhòa.
Hình như sau những hiền hòa
Có con sóng khóc vỡ òa biển khơi,
Có nỗi niềm trắng như vôi
Có âm thầm. Một mình thôi, một mình!
Người gieo hạt nhớ vô tình
Câu thơ ta viết bất thình lình đau!
DÌ ƠI !
(Tưởng nhớ hương hồn dì)
Ở cách quê chẳng quá dài
Mỗi năm cũng độ một hai lần về
Cỏ xanh mướt dải bờ đê
Mà bóng dì đã thuộc về xa xăm.
Tin dì đau đã nhiều năm
Mà ba bảy lượt mới thăm được dì
Về cũng chẳng kịp tỉ tê
Chỉ nhấp nhổm với lời chê, tiếng chào
Lúc con đi, dì thì thào
"Công danh – nước lã khi vào, khi ra
Đừng hơn thiệt với người ta
Điều hạnh phúc nhất, ấy là chồng con"
Lời dặn còn đỏ như son
Mà chênh chao đã cháu con mất dì!
Bờ đê vẫn lối con về
Giờ xanh xao gió, giờ bề bộn sương
Khi kề bên những yêu thương
Giận mình có lúc thiệt – hơn máu đào
Giờ đây thừa tiếng con chào
Chỉ còn nghĩa tử đậu vào gió quê.
MỖI NGÀY
Vừa rực rỡ thế ban mai
Mới trưa đã nhuốm hình hài hoàng hôn,
Đêm về bỗng thật mình hơn
Hoa tàn, trăng lặn, mây buồn, mưa dai.
Mỗi ngày lại có ngày mai
Thời gian cứ nhặt tàn phai góp vào,
Lời cho không thật ngọt ngào
Nên câu nói dối lúc nào cũng xanh!
Ngày nhiều, tháng vẫn mỏng manh
Năm nhiều mà vẫn khó thành đời vui,
Chợt gần gũi đã xa xôi
Trái tim sống được bởi nuôi nỗi buồn.
NHỮNG TIẾNG THỞ DÀI
Có tiếng thở dài của cây
Khi gió hỏi: Cây ơi, ngươi vạm vỡ
Sao cũng oằn mình trước đùa cợt của ta?
Có tiếng thở dài của trăng
Khi đêm đen hỏi:
Ngươi đẹp thế kia sao không sáng ban ngày?
Những tiếng thở dài...
Sao lại thở dài mà không thở ngắn
Thở ngắn hơn có thể đỡ buồn hơn?
Ta nhận được từ cây
Ta nhận được từ trăng
Những điều không nói
Nhưng có biết bao những tiếng trả lời!
Cây dạy ta đâm chồi
Cây dạy ta xanh lá
Cây dạy ta đừng dễ dàng buồn bã
Đừng tự gẫy cành khi có bão giông!
Ta và mong manh
Đừng ai đó vì ta mà vời vợi
Đừng ai đó vì ta mà tiếc nuối
Ta thôi buồn, đừng ai đó buồn hơn!
VỤN VẶT VỚI MƯA
Có gì ở phía xa xôi
Nắng còn đang nắng mà trời đã mưa ?
Mưa từ xa xửa xa xưa
Mưa từ cái thuở lòng chưa mở lòng...?
Thơ em, giọt giọt ròng ròng
Ướt cho cả những không cùng cơn mưa.
Bàn tay đủ nắm chặt chưa
Để em tránh vết trơn xưa buồn phiền?
Giọt nào lạnh?
Giọt nào hiền?
Giọt nào gợn sóng từ miền chưa mưa?
Giọt nào đủ ấm vào thơ
Giọt nào đủ mát giấc mơ chưa tròn?
Hình như những giọt vui - buồn
Thường trong trẻo ở cội nguồn thương yêu!
TÙY HỨNG... QUA SÔNG.
Qua sông thường phải lụy đò
Tôi mang tùy hứng đi dò nông sâu
Người xưa cởi nón trao nhau
Tôi đem quai nón buộc đâu bây giờ...?
Chậm chân, đò đã sang bờ
Vắng người tri kỷ biết chờ mong ai?
Câu Tình bằng trót hát sai
Bao nhiêu phận gái đã phai má hồng...
Tôi mang tùy hứng đèo bòng
Đi dò những khúc sông... không đợi mình!