Đồng trưa Trưa nay chim ngủ trên cành Bờ ao rợp bóng, cỏ xanh lặng thầm Bèo trôi dưới tán bóng râm Con chuồn chuồn ớt ghé nằm nghỉ chân Cánh đồng thơm lúa xa gần Gió như tay mẹ vuốt lần tóc con Bờ đê rêu phủ hao mòn Nhìn trưa phơi nắng, mỏi mòn thời gian Vẳng nghe tiếng sáo râm ran Ru câu vọng cổ tự ngàn cõi xưa Con đường đất đỏ ban trưa Ngọn tre xào xạc như vừa nhớ ai Đàn trâu ngủ dưới bóng mây Một con giật thót vì say giấc nồng Khói chiều đốt rạ phiêu bồng Ai ngồi giăng lưới trên sông thẩn thờ Đồng trưa thả những giấc mơ Vòng tay mẹ vẫn đợi chờ tháng năm Nằm nghe sâu lắng âm thầm Mà thương tán rợp bóng râm một thời.
Lối cũ Em về qua ngõ năm xưa Bờ tre vẫn đứng, gió lùa vẫn quen Giếng làng in bóng trăng đêm Mùi rơm thơm, gợi bao niềm ngày xa Người xưa đã bỏ quê nhà Chim xưa nay đã bay qua nhịp cầu Chân em lạc giữa nông sâu Ngỡ nghe ai gọi một câu dịu dàng Mảnh sân con nắng hoe vàng Tiếng gà trưa ở sau hàng tre xanh Chiếc khăn thêu nét thanh thanh Gió còn vương lại hương lành trên tay Trầu cau mẹ xếp trên khay Vầng trăng cũ sáng bên rày vườn sau Cây chanh vẫn trổ hoa đầu Chắt chiu từng giọt dãi dầu nắng mưa Em ngồi bờ đất sớm trưa Nghe hồn quê cũ như vừa nhớ ra Quê xưa, em chẳng thiết tha Mà quê hương vẫn mặn mà với em.
Bến sông quê Bến sông quê vắng đò ngang Chỉ con nước lặng trôi sang trôi về Lá rơi theo gió ven đê Tiếng chim xao xác vọng về bờ xa Ven sông bụi chuối la đà Bông cau rụng trắng lối qua mái đình Một cơn sóng vỗ lặng thinh Thì thầm với bến sông mình ban trưa Ai ngồi nghỉ dưới gốc dừa Mắt trông vời vợi như vừa nhớ ai Lá dừa xòe với mây bay Như tay mẹ tháng ngày đợi con Trưa nghiêng bóng xuống bãi mòn Thời gian lặng lẽ chẳng còn. Vội chi? Em qua bến nước thầm thì Nghe trong giọt nắng khắc ghi nỗi buồn.
Tình quê Lá xanh quả cũng màu xanh Con chim nho nhỏ đậu cành bưởi non Ta đi theo lối đường mòn Rồi ta sẽ thấy quê còn thương ta Gió qua ao nước la đà Hương sen thoảng nhẹ nhắc ta một người Năm xưa em đứng em cười Tay cầm nón lá dáng người thanh tao Con đê uốn khúc dập dìu Dắt ta qua những buổi chiều hẹn nhau Bến sông xưa vẫn ngọt ngào Như môi em chạm nhẹ vào môi anh Lần này về giữa mùa xuân Nghe trong cỏ lá ân cần thiết tha Quê hương là một bài ca Ru đôi ta lớn đi qua tháng ngày Dù đi trăm ngả tương lai Tim ta vẫn nhớ những ngày xa xưa Nơi em đợi dưới gốc dừa Tình yêu thấm đượm như vừa hôm qua.
Vườn tuổi thơ Này em đừng vội bỏ quê Đừng theo tiếng gọi u mê thị thành Nơi đây giọt nắng trong lành Lũy tre bình dị sắc xanh còn chờ Nơi đây một dải mộng mơ Cò bay thẳng cánh lúa chờ mùa lên Tuổi thơ nằm võng êm đềm Rì rào bờ ruộng ngọt mềm quả thơm Dẫu cho áo có phai sờn Vẫn còn tình đất vẫn còn quê hương Chiều quê đom đóm soi đường Thắp lên ký ức khu vườn tuổi thơ Dẫu cho phố thị xa hoa Sánh sao được với khúc ca ruộng đồng Tình quê đâu chỉ bằng lòng Thấm vào máu thịt tô hồng trái tim Này em chớ vội kiếm tìm Dấu chân mở cõi còn in trên đường Có người tóc bạc như sương Ngóng em trở lại trong vườn tuổi thơ.
Tác giả Phan Thành Đạt