Vài nét về tác giả:
Tác giả Tô Ngọc Thạch; bút danh Tô Ngọc Thạch, Ngọc Tô, Thi An. Ông là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và hội viên Hội Nhà văn Hải Phòng. Hiện ông sống và viết tại Hải Phòng.
Tác phẩm đã xuất bản: 11 tập thơ, 7 tập văn xuôi và khảo cứu. Sắp xuất bản các tác phẩm Thơ văn và Cảm luận (LLPB).
Giải thưởng: 5 giải thưởng của Hội Nhà văn, các Hội VHNT Trung ương và địa phương
SÔNG HÓA
Vịn giấc mơ lần bờ thời gian tìm về sông Hoá*
Câu đồng dao chằng tôi vào quá khứ
Phù sa nồng thơm tuổi học trò
Cánh đồng Chiều goá bụa cơn mơ
Bao giấc ngủ ướt lướt
Đỏ rần con mắt
Những cơn nắng đành hanh
Những ngọn đèn dầu nhỏ nhẻ thay trăng
Những cơn rét chiều tía ha tía hất
Những buổi đong đêm bằng gầu tát nước
Mảnh buồm nâu gấp mép bầu trời
Dòng sông này
Chảy suốt đời tôi
Dọc triền đê
Hoa cỏ may găm đầy ký ức
Cơn gió hồng hoang
ném nỗi niềm vào hoàng hôn xa lắc...
Cơn mưa lênh loang
Ngực bến trễ tràng
Vỗ về dòng sông thiêm thiếp đêm trở dạ
Tôi lang thang theo con đò quê mẹ
Tìm được chìa khoá vàng mãi tận đáy đêm
Ban mai chín ửng
Một ngày hừng xanh.
___________
* Sông ranh giới giữa Hải Phòng và Thái Bình
BÓNG CÔ ĐƠN
Chiều cạn dần
mình đi ra khỏi mình
về phía hoàng hôn
Thân xác trong áo quần cũ dần cùng năm tháng
Ngụm nước nhạt trong miệng mình mê sảng
Trôi xuống ruột gan tìm chỗ vắng tâm tư...
Đêm tuột khỏi chăn nhiễm lạnh, húng hắng ho
Chợt tỉnh, cô đơn choàng tay ôm lấy bóng
Nỗi đau không nhai mà ghê răng một thời xa vắng
Buồn xưa kéo lệch thời gian
Cô đơn rưng rưng
Giấc ngủ mỏng tang
Chiêm bao mảnh khảnh
Ta tha nhân hà hơi bàn tay lạnh
Hồn trở lại xác thân trong khoảng rỗng tâm hồn...
Sấm vùng mình dọc xương sống nhân gian
Mưa rửa trôi những lời nhầu nhĩ
Sợi tơ buồn vắt qua thiên niên kỷ
Tia nắng ban mai thon thót như đàn cá bột
thả vào bến nước mênh mông
Cô đơn bóc bóng mình héo khô
dán vào khoảng không
Khoảng trống ơi khoảng trống
bóng ta là ta
hay là bóng con cá con vừa thả xuống hồ?
MỘT MÌNH VÒ VÕ GIỮA MIỀN HEO MAY!
(Kính tặng nhà cách mạng kiên trung Triệu Thị Đỉnh) (1)
Mẹ ngồi nhặt bóng vá đêm
Một mình vò võ giữa miền heo may
Chỉ thời gian chuốt trên tay
Nỗi đau giằng xé trời này rỗng không
Sợi dài như dải tang chồng
Còn bao sợi ngắn đắng lòng tang con (2)
Đường kim mũi chỉ mỏi mòn
Mẹ ngồi khâu những héo hon ở đời
Trải qua muôn trận bão người
Cũng không giết nổi nụ cười kiên trung
Gian nhà tập thể bềnh bồng (3)
Liêu xiêu trước gió phập phồng chiêm bao
Mẹ ngồi nhặt những hanh hao
Đêm đêm vá lại ngọt ngào mơ xưa?
__________
(1): Nhà cách mạng Triệu Thị Đỉnh (1912 – 2007), Đảng viên năm 1930, Huy hiệu 75 tuổi Đảng, hoạt động cách mạng chủ yếu ở Xứ ủy Bắc Kỳ cùng với các đ/c Lê Duẩn, Trịnh Đình Cửu, Trần Văn Lan,... Ba lần bị địch bắt và bị giam cầm, tra tấn nhiều năm, nhưng vẫn một lòng kiên trung với cách mạng.
(2): Chồng là nhà cách mạng tiền bối Nguyễn Văn Ngọ, Đảng viên năm 1929. Chỉ đạo trực tiếp phong trào đấu tranh nông dân Tiền Hải năm 1930. Người có công lớn trong việc thu phục gia đình Tổng đốc Vi Văn Định về với cách mạng. Bí thư kiêm Chủ tịch UBND tỉnh Thái Bình 1946 - 1951, hy sinh 1954, các con cũng mất cả khi chưa người nào kịp xây dựng gia đình.
(3): Gia đình bà có công lớn với đất nước, nhưng bà sống một cuộc đời thanh bạch từ khi về hưu đến cuối đời tại gian nhà tập thể tầng ba khu Trung Tự, Đống Đa, Hà Nội.
CHIÊM BAO
Đêm độc thân mộng du
trong khoảnh khắc thiêng liêng
Chiêm bao trôi về miền Xibia băng giá
Tuyết phập phồng trú trong nỗi nhớ
Từ sâu xa ký ức bá vai giấc ngủ quay về
Tôi gặp tôi trong lòng Xibia
Gặp tuyết ấm trong tầng tầng tuyết trắng
Kỷ niệm năm nao ngác ngơ trong căn phòng yên ắng
Ngọn gió bơ phờ sau mỗi lần
bỏ nhà đi hoang nằm ngủ co ro
Bao vui buồn chồng đống xác cơn mơ
Nụ cười rêu phong ngợp vùi trong tuyết
Tiếng kêu bị thương của lũ quạ hoang*
bện vào nhau chằng buộc lấy cánh rừng heo hút
Gặp hơi thở mình ven dòng Obi** giá băng
Phía cuối mông lung
ánh mắt nâu huyền sắc như thủy tinh
Cắt vụn cơn mê thành trăm ngàn mảnh vỡ
Tan vào đêm Xibia cũ kỹ
Chiêm bao
chạm nắng
vỡ òa...
Xuân Mậu Tý (2008)
__________
* Xibia – Vương quốc của các loài quạ
** Sông lớn thứ tư của Nga, dài 3650 km, nằm ở Tây Xibia
TÌNH CHÍ PHÈO
Tay cầm chuếnh choáng
Vít lả tre làng
Ngật ngừ năm tháng
Kiếp đời bứa ngang
Theo vườn chuối hoang
Bên bờ thương nhớ
Nghiêng giấc mơ màng
Trăng non hơ hớ...
Ninh nhừ ý nghĩ
Nấu bát cháo hành
Tâm hồn Thị Nở
Khoảng trời biếc xanh
Rót cả mong manh
Vào đêm tức thở
Rót cả chông chênh
Vào tình muôn thuở.
MƯA BIỂN
Chiều cuối năm sầm sập mưa rơi. Thuyền lầm lũi trên dòng đời sóng ngáp. Mưa thuỷ tinh găm vào hồn gấp gáp. Tiếng gọi trùng khơi lời cũ kỹ tận chân trời. Trận cuồng phong về trong giấc ngủ biển khơi. Đêm giông tố gặp tuổi thơ mình loi ngoi mặt nước.
Vớt được nụ cười em nổi trôi từ bao năm trước. Vẫn tươi nguyên trong trẻo tựa thuở nào. Từng đợt sóng già nhảy múa lao xao. Sợi mưa căng như dây đàn gặp ngọn heo may vang âm thanh kỳ lạ. Chẳng khác chi tiếng thạch cầm nảy bản nhạc thổ dân hoang dã. Khắc khoải, trầm ngâm hằn má biển bơ sờ.
Mưa gầm gào từng đợt sóng xô. Thuyền trôi nghiêng về đêm huyền ảo. Ai nhốt bao giấc mơ khẳng khiu trong vườn đảo hoang với cổng khép hờ và then cài lỏng lẻo. Những cơn mơ xoắn bện vào nhau. Cuộc ái ân khổng lồ trong khúc nhạc thưa mau. Mưa nức nở hay rên xiết để thời gian vẫy vùng, ướt như chuột lột.
Mỗi trận mưa như trời tra hạt. Ủ ngày xanh mở mắt, bật mầm. Từng giọt xuân trong veo được chắt ra từ lớp lớp tâm hồn. Mưa bịn rịn hoà vào lòng biển cả. Mùa nối mùa giọt giọt nhớ thương cứ duềnh lên mới lạ. Đêm giao thừa, tôi ướp nỗi niềm của biển vào cành lộc biếc đầu năm.