Chọn
thóc, vì sao chọn vàng
- tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
- không đành nhìn đất bạc
đá, vì sao chọn xám
- để nhốt loài người
đêm, vì sao chọn đen
- đôi khi, đó mới là sự thật
trái, vì sao chọn hồng
- tôi đã bắt đầu từ sự chua chát
nước, vì sao chọn trắng
- để tẩy rửa mình
lửa, vì sao chọn đỏ
- tim bạn có luôn nóng không
tôi, cách nào để nảy mầm
- tất cả đều im lặng
Đêm xứ này
tôi lại đi cùng dòng người
bỏ quê
trong đêm
đêm của ông
thắp lửa dưới sông
cất vó thăm bóng mình
đêm của bà
trở đau câu vọng cổ
nhịp song lang gõ vàng hai tròng mắt
đêm của cha
châm thuốc làm hải đăng
đàn ông xứ này tròng trành như sóng
đêm của mẹ
trăng cạn trên đồng
rặng bần đâm thủng áo bà ba con gái
trong đêm
chúng tôi quờ quạng
bỏ quê
ú ớ tiếng đồng hương đắng cổ họng
bao thế hệ đã đi suốt mấy nghìn đêm
không thể xuyên thủng nó
gương mặt nào của ông bà, cha mẹ, tôi và cả con tôi
treo trên từng ngọn đèn đường
đêm xứ này
nhẫn nại đến tàn độc
Cho tôi vay giấc mơ
cho tôi vay giấc mơ của em đi
tôi nghèo nàn
cõng trên lưng ngàn năm hạt lép
không dám quay về gặp mẹ
không dám chạm mặt quê hương
tôi đi như đứa mồ côi
dưới gầm trời chỉ còn tiếng cúm núm
mây chiều chìm nổi
tôi đã không mua chiếc áo mới
cho thịt da quê rợn tím trên người
tôi đã không mua đôi dép mới
cho bước chân này đau lên nước non
cho tôi vay giấc mơ của em đi
tôi nghèo nàn
giấc mơ cũng khô cạn
Này em
này em
quê hương ở phía sau
nhưng mắt ta lại mọc phía trước
chúng mình chưa bao giờ nhìn chính diện quê hương
này em
nếu có thể, đừng đưa tôi về gặp mẹ
con đò xưa mục nát cả rồi
mùa lúa này vẫn mùa muôn năm cũ
trổ trùng trùng hạt lép vào tôi
này em
tôi cà mau bốn bề nước mặn
ông, cha, tôi và những câu ca cổ nhọc nhằn
vì đâu phải thân cây nào cũng hoá đước
nếu có thể
hãy chôn tôi với núi non
"Không-thể-chấp-nhận-được"*
chúng ta vẫn hát phải không
dù không có thanh âm nào vượt qua được dãy núi
như những con chim nơi này biết cách tự phế đôi cánh mình
ta đã bíu vai nhau vì sợ lòng mình chật
uống hết rượu bản này rồi
mua**
dẫn chúng ta đi tìm mặt trời
"không
thể
chấp
nhận
được"
cha ông ta mấy đời trốn vào rừng rồi ngồi khóc
sờ lên ngực anh đi mua
rất nhiều ngọn núi mọc hoang trên thân anh gầy
mua
bỏ bùa tiếng hát đêm nay đi
những tiếng hát rơi như dao nhọn
găm vào đêm trôi
*Không thể chấp nhận được: câu nói của Văn Mua Lâu trong một đêm tại Pù Luông.
**Mua: nhà thơ trẻ Lâu Văn Mua.