CAO NGUYÊN ĐÁ
Tôi chưa thấy ở đâu.
Đá nhiều đến như thế.
Đá không còn chỗ để.
Phải xếp chồng lên nhau.
Thành những ngọn núi cao!
Tôi chưa thấy ở đâu.
Mới nghe như chuyện lạ.
Giữa bạt ngàn núi đá.
Ngô, đậu vươn xanh tươi.
Đá nằm dưới chân người!
Đá mở toang Cổng trời.
Ngắm Núi Đôi Quản Bạ.
Thấy vùng Cao nguyên đá.
Đứng kín dải biên cương.
Ơi Hà Giang mến thương!
ĐẸP NỤ CƯỜI XƯA
(Nhân một buổi họp lớp)
Sáng nay gặp bạn học xưa.
Một thời đội nắng
Chạy mưa đến trường...
Một thời
Càng kể càng thương.
Hầm hào chiếm hết sân trường vui chơi.
Mũ rơm tránh đạn, bom rơi.
Đèn dầu thấp thoáng
Bạn tôi ôn bài.
Trải qua những tháng năm dài.
Chia tay một thuở miệt mài bút nghiên.
Người ra trận chiến, đường biên.
Người làm hạt gạo gửi tiền tuyến xa.
Ngọt bùi, gian khó trải qua.
Cho cây xanh lá, cho hoa thắm cành.
Gia đình, cuộc sống, công danh.
Ta mãi là bạn, mãi dành yêu thương...
Ngày nào cùng lớp cùng trường.
Giờ đây tóc ngả màu sương cả rồi.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi
Gặp nhau vẫn đẹp nụ cười như xưa...
BÓNG NÚI ẤN CÒN NGUYÊN
Không biết từ bao giờ.
Tiếng thơm lan truyền mãi.
Dòng sông Trà - Quảng Ngãi.
Cá Bống nhiều và ngon.
Bống kho tiêu thơm, giòn.
Hương vị cay, thấm, đậm.
Đĩa Bống kho vàng sẫm.
Trong mâm cơm mỗi nhà.
Đàn cá Bống sông Trà.
Qua bàn tay khéo léo.
Dệt thành tên thương hiệu (*).
Thành nỗi nhớ gần xa.
Đặc sản của quê nhà.
Dân dã như người vậy.
Dòng sông Trà mãi chảy.
Bóng Núi Ấn còn nguyên...
-----------
(*) - "Cá Bống sông Trà kho tiêu".