Vài nét về tác giả:
Tác giả Vũ Thanh Hoa sinh năm 1969 tại Hà Nội, nguyên quán tại Long An. Chị tốt nghiệp Khoa Kinh Tế, Đại học Luật TP. HCM năm 1991. Hiện chị đang công tác tại thành phố Vũng Tàu, tỉnh Bà Rịa, Vũng Tàu.
Tác phẩm đã xuất bản:
– Nỗi đau của lá (Tập thơ, Nxb Hội Nhà Văn 2006) – Giải VHNT Của UBND tỉnh BR-VT năm 2004-2009
– Trong em có người đàn bà khác (Tập thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2009)
– Người nhìn thấu linh hồn (Tập truyện, NXB Hội Nhà Văn, 2011)
– Lời cầu hôn đêm qua (Tập Thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2012)
– Lục Bát Phố (Tập Thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2015)
Giải thưởng văn học:
– Giải thưởng Tác Phẩm Tuổi Xanh của Báo Tiền Phong năm 1993
– Giải thưởng Truyện Hay Cực Ngắn của Tạp chí Thế Giới Mới năm 1993
– Giải thưởng VHNT Tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu các năm 2000-2005, 2004-2009
– Giải nhất Truyện hay cực ngắn trên trang Hội Ngộ Văn Chương 2007
– Giải thưởng Thơ Hay Nguyên Tiêu 2021 của Hội Nhà văn TP.HCM
– Giải thưởng Thơ Nhân nghĩa Đất Phương Nam năm 2021 của Hội Nhà văn TP.HCM
– Giải nhất Thơ trong cuộc thi sáng tác văn Học Nghệ thuật của Cục Chính trị- LLVT Quân Khu với đề tài “Bộ đội chống dịch, cứu dân” Tháng 6/2023
H
DỤ DỖ MÌNH
dụ dỗ mình tin những giọt mưa sẽ trở về sau khi rong ruổi qua bao ngày bão nổi
ngồi chờ mình lên trong ánh hoàng hôn nhập nhoạng chẳng rõ mặt người
nghe tiếng chim gọi nhau trước mùa di trú
bản Sonate buồn rơi từ cửa sổ chung cư
dụ dỗ mình tin từ đám đông sẽ có một ai đó trở về sau căn phòng khép cửa
tiếng nước reo tưng bừng trong ấm đun bếp lửa
tiếng chạm thìa leng keng trong bát sứ
mùi café thơm lừng từ hai cốc thủy tinh
gió cũng rón rén qua góc sân thinh lặng
cả thành phố trùm chăn, còn ai thức không dù đèn message vẫn sáng
dụ dỗ mình chìm vào giấc mơ vừa nhú mầm đã chớm màu vàng võ
tô lên bóng mình sặc sỡ
hơi ấm vẫn ngủ ngoài bức tranh
tôi vẽ
để mắc cạn mình
N
GIẢ CHẾT
rơi vào đêm
trượt vào đêm
bóng tối giả chết
im lặng đất
những hạt mầm cựa mình bí mật
trời trong như gương soi
tiếng rì rầm từ cõi nào
làm sao mà biết
ai đang khóc
ai đang cười
ai giả mù giả điếc
yêu ghét sân si thật giả một vòng
đêm có trăng đêm không trăng
thể nào ngày mai cũng sáng
tắt đèn
ngủ đi
giấc mơ vẫn thức
bóng tối giả chết
mọi người giả chết
em giả chết
trái tim vẫn sống để yêu anh
N
HƯ ẢNH
hư ảnh lóe lên rồi bay theo gió
như tia chớp vội trước cơn mưa buổi sớm
như ánh mắt lướt qua nhau khi anh đi cùng người đàn bà khác
như thân thể trắng ngần thấp thoáng phía sau rèm
vài người nói vài người cười vài người lặng im
ngày nào tàu cũng rời ga sao hôm nay buồn thế
đám mây lơ lửng xa có điều chi khác lạ
hình như
chiều quá vãng rồi
những dòng xe những lao xao người những mái vòm chìm dần vào đêm
cành hoa chậm rãi khô trong chiếc bình gốm cũ
bức tranh trên tường nhòe vào mưa khói
mang theo chuyện của chúng mình
B
MÊ LỘ NÚI
chồi biếc trăm mùa
mây xanh mắt liếc
khói nương trắng ảo mờ eo núi
tiếng cười rơi về mê lộ
ngoằn nghoèo đèo dốc ngoằn ngoèo
mở cửa đêm
sao trời li ti cúc áo
quên mật khẩu e-mail, quên cuộc họp sáng mai, quên những tập hồ sơ chất đầy ngăn tủ
đóng ngăn kéo hồ nghi
mở cửa gió
lắng nghe lũ côn trùng râm ran hát
vốc dòng suối trong veo tẩy trang son phấn
tan chảy cảm giác đóng băng trong máy điều hòa
cởi tất cả những gì mang theo từ phố
bỏ trên cỏ ướt, lẫn trong những khóm hoa rực rỡ cuối cùng trong ngày muộn
gặp một người đàn bà quen mà rất lạ
đang khóc
nhưng không phải vì buồn
(Viết ở chuyến đi Cao Bằng 2019)
B
MÂY TRẮNG
hôm qua cả thành phố đi tìm mây trắng
mây trắng đi đâu
mây trắng rơi chìm đáy cốc
mây trắng trầm cảm bàn phím
mây trắng tự kỉ tin nhắn
mây trắng trốn tìm dưới lớp khẩu trang
đi suốt bầu trời mộng du
uống một ly buồn cả đời chưa tỉnh
người mải miết đi tìm mây trắng
câu chữ định cư nơi trang sách ố vàng
trải chiếc khăn bốn mùa
trắng loang mái tóc
người tình cuối cùng tên là Mây Trắng
khóc trong bản nhạc không lời
H
HỒI ÂM
cám ơn anh đã nhắn tin cho em
đừng chờ em trả lời anh nhé
những con chữ như toa tàu thất lạc
nối nhau bằng tiếng thở dài
cám ơn anh đã gọi cho em
đừng chờ em gọi lại
người vô tình để quên mây trắng
lặng thinh ngoài cửa then cài
cám ơn anh nói yêu em
giấc mộng sơ sinh từ trí nhớ
que diêm đỏ hết mình thành than bỏng
đốt cháy bầu trời mồ côi
H
TRỌ TÌNH
này môi này mắt này vai
nụ hôn rải thảm mướt dài suốt đêm
ngón tay đan suối tóc mềm
trăng cong mây uốn lênh bênh thủy triều
này bao ảo thuật xảo điêu
bây giờ mở cúc giáo điều du hoang
khỏa thân đức hạnh lang thang
lật trần giả trá tẩy trang chiêu trò
này ranh ma
này khạo khờ
dắt nhau vào giấc mù mơ
trọ tình
H
LẶNG THẦM
xin lỗi vì em không trả lời điện thoại của anh
vì em biết anh nhớ em rất nhiều
và em cũng vậy
xin lỗi vì em không đọc tin nhắn của anh
vì em biết em nhớ anh rất nhiều
và anh cũng vậy
(*)thời gian không còn là phép màu
không khiến vết thương lành lặn
mà khiến vết thương sâu hơn
khiến cho nỗi đau dài hơn
em biết là mình có thể tìm thấy nhau bởi một hàng chữ số
nhưng mình đã để lạc nhau suốt cuộc đời này
mình đã để lạc nhau hết một kiếp này
có lời tạ lỗi nào xứng đáng
có câu ăn năn nào trọn vẹn
anh cứ đi tìm đến những đêm vui
rồi nhặt nhạnh những nỗi buồn
nhắm với vị cay nồng men rượu
để em một mình
lặng lẽ trong căn phòng khép cửa
chắt chiu từng câu thơ
đón những tia nắng
đón những giọt mưa
rồi bay theo cơn gió
lặng thầm
(*)Cảm xúc khi nghe Hello của Adele
N
MONG MANH
tất cả kho tàng mĩ cảm trên đời
bao nhung nhớ xa xăm
những dịu dàng nhẹ hơn nước mắt
phút độc cô lạnh cóng
nụ cười anh ấm dần như nắng
em rưng rưng tan vào
ngôn từ nào diễn tả sự lặng im
chính xác hơn vòng ôm siết chặt
ánh nhìn nào rõ hơn khi nhắm mắt
đại dương hồi sinh trên môi mềm
bài thơ em viết đêm qua
rối bời sóng tóc
ngủ trong đám mây lưng chừng đỉnh mộng
tưng bừng và mong manh
B
KHÂU VÁ
sắp xếp
những mảnh từ rạn vỡ
những lời ngọt ngào
những lời đắng cay
bao mùa hè dịu mát
bao mùa đông ấm nồng
nước mắt, môi cười, giấc mơ vàng, trưa vắng…
đừng khiến em quên
đừng mong em nhớ
tuyệt tận lối về giữa bảo tàng kí ức
thân thể thời gian nhịt nhằng vết cắn
và em cô quạnh
và em lặng lẽ
và em nâng niu
khâu vá hình hài anh trong nắng mù lòa