ĐIỀU TUYỆT VỜI CỦA DẤU NHÂN
Tôi là một dấu nhân, bạn nào học đến lớp Hai cũng đều biết đến tôi cả. Nhiều bạn cứ nghe đến tên tôi là thấy sợ bởi nhân lên thì số sẽ to, sẽ nhiều, và (chắc hẳn là) đáng sợ. Ôi thôi, oan cho cái thân số nhân của tôi lắm. Thử hỏi nếu sáng nay mẹ bạn nói khi nào con làm xong bài tập mẹ sẽ thưởng cho con số kẹo gấp đôi hôm qua mà xem, chà… các bạn sẽ thấy vui sướng đến mức nào. Cứ nhìn cậu chủ nhỏ nắn nót đặt tôi lên trang giấy thì biết. Cậu hào hứng nhẩm nhẩm, xòe ngón tay rồi đắc chí viết kết quả kìa, tôi chưa bao giờ thấy hình ảnh nào đẹp đến vậy đâu. Tôi rất tự hào là niềm say mê trong môn Toán của cậu ấy. Cậu chủ nhỏ làm tôi thấy hãnh diện vì mình thật đáng yêu, thật thú vị, thật cần thiết, thật… ừm, và gì nữa nhỉ, tôi chưa nghĩ ra nhưng mà các bạn cứ hình dung là đẹp như thế đi.
Thế rồi một ngày, sau khi cẩn thận kiểm tra lại kết quả phép tính nhân vừa làm xong, cậu chủ bắt đầu làm quen với cái tên kì cục, dấu chia. Nó kì cục bởi lẽ dấu chia không có hai nét chéo nhau một cách tao nhã và cân xứng đến hoàn mĩ như tôi mà chỉ độc hai cái dấu chấm trên và dưới. Tôi liếc nhìn kẻ mới đến bằng vẻ mặt nửa kiêu kì, nửa như thách thức. Dấu chia bắt gặp ánh mắt của tôi khi nó đang định mở lời chào thì liền rụt rè, bối rối. Dấu chia khiến cậu chủ mất bao nhiêu là thời gian để nhẩm tính. Tôi lo lắng nó sẽ làm cậu chủ chán ngán môn Toán mất thôi. Tệ thế đấy!
Nhưng tôi đã nhầm to. Sau những bỡ ngỡ ban đầu, cậu chủ đã tìm ra cách để phép tính chia trở nên thật dễ dàng và đơn giản. Cậu vẫn say mê môn Toán và những bài tập có phép tính chia từ đơn giản đến phức tạp dần. Tôi dường như bị cậu gạt qua một bên. Tôi nhìn trang giấy ô li chi chít những phép chia và sự hào hứng của cậu mỗi khi chinh phục được bài tập khó mà chạnh lòng. Có phải tôi đã bị cậu lãng quên chăng? Tôi nghĩ mình giờ đã là một kẻ thừa thãi, chẳng còn tác dụng gì với cậu chủ nhỏ nữa. Niềm vui không, và sự cần thiết cũng không, thế thì tôi tồn tại phỏng có ích gì? Và thế là tôi dỗi hờn bỏ đi. Tôi nhảy ra khỏi trang giấy trắng và biến mất không một vết tích nào. Người ta sẽ chẳng nhớ gì về dấu nhân hay một phép tính nhân đã từng tồn tại.
Tôi bắt đầu những tháng ngày lang thang tìm nơi neo đậu và thỉnh thoảng cũng ghé lại trên cửa sổ gần bàn học của cậu chủ nhỏ. Tôi thấy cậu có vẻ mệt mỏi khi phải tính toán bằng việc cộng các con số giống nhau lại tương ứng với số lần của phép nhân. Tôi thở dài rồi lại bỏ đi. Không sao, tôi mạnh mẽ lắm ấy mà. Tôi ngước nhìn trời cao và nhảy đến đó, xin ở lại để làm một vì sao nhưng nhanh chóng bị từ chối. Tôi xoay tròn nét chéo một cách điệu nghệ để chứng tỏ mình có thể đảm nhận vị trí ấy và hướng ánh mắt tự tin chờ đợi. Đáp lại tôi là một cái lắc đầu bởi tôi không hợp. Tôi lại bay đến phương trời đang có tuyết rơi. Những bông tuyết li ti trắng xóa bay bay trông thật đẹp, đương nhiên tôi hi vọng mình có thể là một trong số đó rồi. Nhưng không, người ta nói ở đây không ai cần một bông tuyết có hình thù “hai nét chéo” như tôi cả. Tôi bỗng trở nên lạc lõng và cô đơn khi nhận ra mình chẳng có lấy chút ý nghĩa nào trên cuộc đời này. Tôi dừng lại bên chân một cậu người tuyết và tự nhủ, “mình biết đi đâu về đâu bây giờ nhỉ… phải đến đâu để tồn tại?”
– Cậu là ai mà lại chơi một mình ở đây? – Tôi giật bắn khi người tuyết mở lời.
– Tôi… tôi là dấu nhân, N-H-Â-N ấy – Tôi cố gắng nói rõ ràng từng chữ cái bởi tôi đã biến mất trên mọi nơi thì làm gì có ai nhận ra nữa.
– Ừ, tôi chưa nghe đến tên cậu bao giờ cả (tất nhiên rồi!), nhưng cậu đang muốn đi đâu?
Tôi kể cho người tuyết nghe về nơi tôi từng tồn tại và sự ra đi của mình, người tuyết cười lớn:
– Ôi ôi… dấu nhân của tôi ơi… – Người tuyết vẫn cười đến nỗi cái mũ phớt đen đội lệch trên đầu cậu ta muốn rơi ra đến nơi. – Giả sử một ngày nhân gian không còn mùa đông nữa, không có tuyết rơi thì tôi có mặt trên đời này nữa không? Người ta có thể xuýt xoa vì cái lạnh nhưng chẳng ai lại không thích đắp người tuyết hoặc ngồi quây quần bên cái lò sưởi để chia nhau vài thứ đồ nướng cả. Cho nên dù ai cũng kêu “lạnh chết mất thôi” nhưng chẳng ai nỡ từ chối mùa đông. Mọi thứ trên đời sinh ra đều có ý nghĩa nên mới tồn tại. Cậu vừa tự làm mất đi giá trị của mình đấy!
– Nhưng ở đâu tôi cũng bị từ chối sự góp mặt đấy thôi?
– Thôi nào, đừng cáu kỉnh thế chứ. Cậu chỉ có ý nghĩa ở nơi cậu được tạo ra và thuộc về thôi, bởi ở đó cậu rất cần thiết, người ta sẽ thích cậu và cậu cũng mới có thể tồn tại, phải không nào?
Tôi im lặng nhìn cậu người tuyết. Phải đấy, ở nơi mình thuộc về thì mình mới có ý nghĩa, mới là một cuộc đời đáng sống chứ. Trời mờ sáng, tôi đã nhìn rõ hơn cậu người tuyết đội mũ phớt đen, quàng khăn len đỏ với họa tiết mà bọn trẻ gọi là “dấu đường chỉ bắt chéo”. Cậu ấy thật đẹp bởi có thể mang lại niềm vui cho mọi người ngay cả trong tiết trời lạnh lẽo thế này.
– Cậu vừa sưởi ấm cho tôi đấy, người tuyết ạ. – Tôi nháy mắt rồi bay đi.
– Ha ha… Chúc một ngày tốt lành, hẹn gặp lại cậu.
Tôi bay đến bên cửa sổ, cậu chủ nhỏ đã thức dậy và đang cùng mẹ cậu gói ghém những phần quà để mang tặng trẻ em vùng khó khăn. “Cậu chủ nhỏ, tôi xin lỗi cậu, tôi về với cậu đây”, tôi nhón chân đến bên bàn học của cậu.
– Mẹ ơi, hóa ra khi cho đi lại vui đến vậy, từ nay con không tham lam nữa đâu.
– Ừ, khi con biết chia sẻ thì niềm vui sẽ được cộng thêm… – “Cơ hội đây rồi,” tôi nhẹ nhàng về lại vị trí của mình trong vở cậu và khắp mọi nơi có dấu nhân hiện hữu. – À… được nhân lên gấp nhiều lần ấy chứ.
Tôi vui sướng khi thấy hóa ra mình không chỉ có ích trên trang vở mà cả trong cuộc sống. Và cuộc sống ấy trở nên ý nghĩa nhờ có sự xuất hiện của cả tôi, cả dấu cộng, dấu trừ và người anh em song hành – dấu chia. “Khi con biết CHIA sẻ thì niềm vui sẽ được NHÂN lên” – chúng tôi vốn là một cặp, vậy mà sự ích kỉ và kiêu ngạo của tôi đã khiến tôi không hề nhận ra. Dấu chia niềm nở ra mặt khi thấy tôi quay về. Bên tai tôi dường như nghe rõ tiếng hai đứa trẻ đang chơi đùa bên cậu người tuyết mà chúng đã làm dẫu ở tận phương trời xa lắc. Cậu người tuyết đội mũ lệch quàng khăn len đỏ với họa tiết dấu nhân bằng kim tuyến lấp lánh trên cổ. Cậu ta nháy mắt với tôi: “chào cậu.” Tôi nở nụ cười rạng rỡ khi mình lại có thể xuất hiện khắp mọi nơi.
– Tớ biết là cậu chỉ dạo chơi đâu đó rồi sẽ lại về mà. Bên ngoài thế nào hả dấu nhân? – Dấu chia thân thiện nhưng vẫn chưa hết vẻ rụt rè như lần đầu tôi gặp cậu ta.
– Ngoài kia đẹp lắm, nhưng được làm bạn với cậu và các dấu khác mới là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời của tớ.
Cậu chủ nhỏ ngồi vào bàn học, chuẩn bị cho kì thi học sinh giỏi Toán sắp diễn ra và tôi cũng được dự phần trên trang giấy của cậu ấy. Bây giờ thì niềm vui của chính tôi cũng đang được nhân lên gấp nhiều lần.