À À ƠI
Tan học, cái Nụ vừa đi vừa nhảy chân sáo khiến hai bên tóc tết gọn gàng cũng lúc lắc theo bước chân vui vẻ của nó. Cái Nụ thích việc học lắm, nhưng lại không thích tới trường bởi ở trường nó hay bị tụi thằng Nam trêu chọc. Và điểm mười môn Toán hôm nay càng thôi thúc bước chân nó mau về nhà để khoe với mẹ, chắc mẹ sẽ mừng lắm đây. Anh trai nó chẳng thể tới lớp học nên cả nhà chỉ còn mình nó là niềm hi vọng duy nhất.
Bịch! Chân cái Nụ vừa mắc phải cái gì đó khiến nó ngã nhào, đau điếng. Nó chưa kịp nhìn xem mình vừa vấp phải cái gì thì nghe tiếng cười của tụi thằng Nam, trên tay chúng vẫn còn cầm sợi dây cước trắng vừa căng ra để cái Nụ vướng vào. Nhận ra tụi nó, cái Nụ lặng lẽ đứng dậy phủi bụi bẩn trên váy và thản nhiên khoác cặp đi tiếp, chẳng thèm nhăn nhó hay xuýt xoa lấy một câu. Tụi thằng Nam chưng hửng bỏ đi, miệng còn lầm bầm kêu con nhỏ thế mà bướng bỉnh. Cái Nụ chạy một mạch về nhà, nhìn thấy anh Hai đang đứng ngơ ngác bên những cây hồng bụi trong sân, miệng cười toe toét kêu lên những tiếng a à ngọng nghịu khi thấy Nụ. Bấy giờ cái Nụ mới thấy vết xước ở đầu gối buốt nhói, nó oà lên khóc nhưng chẳng phải vì đau. Bàn tay anh Hai nó đang hào hứng vẫy vẫy bỗng cụp xuống, cả nụ cười vừa à à, ơ ơ cũng cứng đơ như khuôn mặt khi thấy cái Nụ khóc. Nhưng chỉ vài giây thôi, anh Hai nó tiến lại gần và vỗ vỗ nhẹ lên vai nó với anh mắt ra điều an ủi, miệng vẫn a ê, ừ à nhỏ nhẹ. Cái Nụ hất bàn tay anh Hai ra và chạy vào nhà tìm mẹ. Nó muốn hỏi mẹ sao nó lại có một người anh đã mười một tuổi rồi mà vẫn chẳng biết nói, chỉ ngơ ngác ê a những câu vô nghĩa như thế để lúc nào nó cũng bị bạn bè trêu chọc. Nếu không phải tại anh thì có lẽ đến lớp sẽ rất vui, và có lẽ hôm nay nó không bị ngã đau như vậy. Càng nghĩ nó càng khóc to lên đầy ấm ức.
– Chỉ tại anh… Chỉ tại anh Hai… – Cái Nụ gào lên trong nước mắt.
– Không phải tại anh con, là tại mẹ sinh anh con ra như thế. Tại mẹ… Mẹ xin lỗi con, xin lỗi hai anh em. – Giọng mẹ nó nghẹn lại nhưng không khóc. Cái Nụ cũng chưa bao giờ thấy mẹ nó khóc cả.
Cái Nụ im lặng, nó đâu khi nào lại nghĩ mẹ nó có lỗi gì đâu. Nhưng anh nó thì… anh Hai đáng ghét!
– Nếu được lựa chọn, chắc chắn anh con sẽ muốn sinh ra là một đứa trẻ nhanh nhẹn và thông minh chứ, phải không? – Sự im lặng khiến căn phòng dường như chỉ có tiếng thở đều đều của cái Nụ là đang chuyển động, mà như thế nghĩa là nó đang dần nguôi ngoai rồi.
– Con có thấy anh Hai của con rất tình cảm không? – Mẹ nó tiếp lời – Anh không bày trò nghịch phá hay cãi lại lời bố mẹ và lúc nào cũng thương em, cứ sáng ra là giúp mẹ tưới hoa, nhổ cỏ cho rau và gần trưa thì đứng ngóng em đi học về.
Giọng nói mẹ dịu dàng như tâm sự khiến cái Nụ thấy nhẹ nhàng, cái khối ấm ức đè nặng khi nãy đã tan biến đâu mất rồi. Nó nhìn ra ngoài cửa thấy anh Hai nó vẫn ngồi bên bậc thềm với vẻ mặt buồn buồn từ lúc bị cái Nụ hất tay đi. Mẹ nói cũng đúng mà, anh nó tuy ngờ nghệch bẩm sinh nhưng cũng biết làm vài việc vặt giúp mẹ, có cái gì cũng dành cho em phần nhiều hơn, hôm nào trời mưa là biết cầm ô ra đầu ngõ đứng đợi cái Nụ đi học về đấy nhé. Anh Hai không đến trường nên không biết đường để đón nó từ cổng như mẹ vẫn hay làm thôi. Ừ thì… có anh Hai cũng vui vui.
Cái Nụ thích làm cô giáo, nó sẽ dạy học cho anh Hai nó, rồi sau này anh Hai nó sẽ biết đếm này, biết nói nữa.
– Nào, anh ngồi xuống đây. – Cái Nụ kéo anh Hai nó ngồi xuống ghế, tay cầm cái thước và gõ nhẹ lên bức ảnh trước mặt giống như nó đang là cô giáo đứng trên bục giảng vậy.
– Hề… Ơ, ờ hờ… – Anh Hai nó cười tít mắt và ngoan ngoãn làm theo lời nó.
– Đây là mẹ, anh nói giống em nào, mẹ, mẹ…
– E, e… Hề…
– Không, không phải thế, là mẹ, mẹ, mẹ…
– Ẹ… Ờ, m…ẹ… – Anh Hai nó nhăn nhó, một tiếng mẹ ngọng nghịu phát ra đầy khó khăn nhưng thấy cái Nụ nhảy lên sung sướng thì anh Hai nó dù chẳng hiểu gì cũng vỗ tay cổ vũ liên hồi.
– Còn đây là bố, bố, anh Hai nói theo em đi, bố…
– Ô, ố… – Mặt anh Hai nó tiu nghỉu vì thấy sao mà khó thế, nhưng anh Hai nó không sợ khó mà chỉ sợ mình làm không giống lại khiến cái Nụ buồn thôi.
– Thôi được rồi, từ này khó nên anh thay bằng ba đi. Ba cũng vẫn là bố, nào, ba, ba…
– Baa, ba… – Lần này anh Hai nó thấy dễ ợt và tự vỗ tay, chẳng biết là đang khen mình giỏi hay khen em gái thông minh nữa.
Cái Nụ nghĩ khi nào bố đi công tác về thấy anh Hai biết chạy đến khoanh tay mà gọi ba là bố sẽ vui lắm cho mà xem. Mà hình như biết mình gọi được tiếng ba mẹ anh Hai nó cũng thích lắm thì phải, lúc nào trong tay cũng cầm hai tấm ảnh nhỏ xíu bên mình và thỉnh thoảng lại lấy nó ra ôn bài, m m…ẹ, ba, ba…
Chiều nay được nghỉ học, cái Nụ vừa làm xong bài tập về nhà thì anh Hai nó chạy từ ngoài vào chìa tay đưa cho nó một cái chong chóng bằng lá dứa gấp vụng về.
– A a… E, em… – Anh Hai nó cười chỉ vào nó.
– Anh làm cho em ạ? – Cái Nụ bụm miệng cười. – Làm lệch thế này thì sao mà nó quay được. Ha ha
Nhìn cái Nụ cười vẻ mặt anh Hai nó rạng rỡ hẳn ra, ngờ nghệch cười theo với những tiếng hi hì đầy thích chí.
– Mình đi kiếm rơm khô đi, em sẽ dạy anh làm con gà. – Cái Nụ nhanh chóng vẫy tay ra dấu bảo anh Hai đi theo nó.
Cái Nụ đi trước, anh Hai nó vừa đi vừa hát i ì phía sau, chợt cái Nụ đứng khựng lại, hai bàn tay nắm chặt. Thằng Nam, thằng Hoàng đang chặn đường hai anh em nó, cái Nụ than thầm trong bụng bởi biết tụi này định gây sự đây mà.
– Ê Nụ, bảo anh Hai mày gọi tên tao xem nào? – Thằng Nam lên tiếng.
Cái Nụ đỏ mặt, cúi đầu im lặng. Tự nhiên nó thấy sao lúc này nó giống với hình ảnh thằng Nam hồi sáng nay cô giáo hỏi nhắc lại bảng cửu chương mà nó cứ đứng im thin thít thế không biết. A, phải rồi…
– Anh Hai của tao không đi học mà vẫn giỏi Toán hơn mày đấy nhé! – Cái Nụ xoay người đứng đối diện với anh Hai, nhanh tay móc tấm ảnh nhỏ xíu trong tay anh nó ra, nhìn thẳng vào anh và nhẹ nhàng hỏi. – Anh Hai, hai mươi bảy chia chín bằng mấy?
Cái Nụ trong tư thế ấy đã che được tấm ảnh nhỏ xíu của bố đang để trong lòng bàn tay cho tụi thằng Nam không để ý, ra dấu cho anh Hai nó nhìn vào.
– Hề hề… A, ba, ba, ba. – Anh Hai nó vừa trả lời vừa vỗ tay.
– Anh Hai giỏi quá, đúng là bằng ba rồi. – Cái Nụ vừa cười vừa đưa ánh mắt thách thức về phía tụi thằng Nam, thằng Tiến.
Thằng Nam hơi xấu hổ nhớ lại vụ sáng nay, định lao tới cái Nụ thì anh Hai nó bất ngờ kéo tay cái Nụ về phía sau mình, dang tay che chở cho em và hét lên một tiếng to đe doạ. Thằng Nam, thằng Tiến giật mình bỏ chạy, nghe nói những người ngờ nghệch như thế bao giờ họ cũng khoẻ như voi ấy mà, không chạy thì biết đâu lại chẳng còn kịp nữa không chừng. Cái Nụ lại dẫn anh Hai đi kiếm rơm khô, ai bảo anh Hai nó không biết gì chứ, anh Hai nó biết bảo vệ em mình đấy thôi. Mà có lẽ vì cả chiều mải chơi dưới trời nắng gắt hay sao mà đêm ấy cái Nụ sốt cao lắm, mẹ nó cắt chanh chà vào nách nó, trán đắp khăn và đã uống thuốc rồi nhưng vẫn chưa hạ nhiệt được. Đầu nó đau như búa bổ vậy, mắt hoa lên và cứ lịm người đi chẳng nhúc nhích. Anh Hai nó ngồi bên giường chăm chú nhìn nó ngủ, dõi theo cả từng hơi thở mỏng manh của nó, thỉnh thoảng lại gọi khẽ “ơ, ơi…à…” rồi xịu mặt khi thấy em vẫn cứ nằm im chẳng chịu hé mắt để cười đùa.
Suốt đêm mà cái Nụ chỉ hạ sốt được một lát bởi có thuốc, mẹ nó đành gửi anh Hai nó bên hàng xóm để đưa nó vào viện. Cả buổi anh Hai nó cứ đứng ngồi không yên, mắt liên tục hướng về phía cổng nhà mình ngóng em và mẹ về. Đến tận chiều, vừa thấy chiếc xe taxi dừng trước cổng nhà là anh Hai nó chạy nhào ra, ê a cười khi thấy cái Nụ đã đi lại được dù mặt vẫn còn nhợt nhạt. Mẹ và em đi trước, anh Hai nó theo sau một cách lóng ngóng nửa muốn bày trò cho em vui nửa lại sợ em đang mệt. Cái Nụ khẽ khàng đặt lưng xuống giường, anh Hai nó lại ngồi bên cạnh.
– Anh Hai, anh đừng lo, em khoẻ rồi này. – Cái Nụ cười yếu ớt.
– Ư… Ờ ờ… – Anh Hai nó gật gật đầu, đặt hờ bàn tay lên mắt cái Nụ ra dấu bảo em ngủ đi.
Rồi anh Hai nó hát. Ồ, nó chưa bao giờ nghĩ anh Hai biết hát, vẫn là những tiếng a à quen thuộc đấy nhưng bỗng thành lời ru tuy vụng về mà nhẹ nhàng quá đỗi. À ơi… À à ơi… Cái Nụ chìm vào giấc ngủ, bên tai vẫn nghe thấy lời ru đều đều của anh Hai. À à ơi… À à ơi…
T.C