Vài nét về tác giả:
Sinh năm 1950
Quê quán: Như Quỳnh, Văn Lâm, Hưng Yên
Hội viên Hội văn học nghệ thuật Hưng Yên
TÌM THU
Đi từ đầu mùa đông đến cuối mùa xuân
tìm thu
thu vẫn ở nơi đâu xa lạ
Đi từ đầu mùa đông đến cuối mùa hạ
gặp thu
vẫn ngỡ thu chưa tới
ánh mắt heo may chạm vào hoàng hôn
như chạm vào môi ai
đứng đợi
cô gái thôn bên chẳng chịu sang đò
giấu mùa thu vào ngực áo
ngẩn ngơ
ta nghe
mùa thu
là lạ
Đi từ đầu mùa đông đến cuối mùa thu
tìm hương thu, sắc lá…
hương tan vào chiều, sắc loãng khoảng không
Đi từ đầu mùa đông đến đầu mùa đông
tìm thu
thu vẫn trong ngực áo
MẸ, MÙA THU VÀ EM
Mẹ kể
mùa thu mấy mươi năm trước
cha đi
mẹ đứng bên thềm
cái dáng mảnh mai dính hiên nhà thành bóng
mẹ ngồi mòn cả màn đêm
mùa thu đến trong màu cờ, sắc áo
cha không về
mẹ khóc
nước mắt chẳng chảy ra ngoài mà lặn vào tim
mẹ thành goá bụa
nuôi con lớn khôn lầm lũi phần đời
lại tiễn con đi trong nắng
heo may vàng xao xác lá thu rơi
con ngồi bên nấm mộ
cỏ mùa thu phủ kín chỗ mẹ nằm
đất nước hết chiến tranh nhưng trong lòng dậy sóng
một dải sơn hà nặng tình nghĩa cha ông
mùa thu vẫn nguyên sắc lá
hoa cúc vàng vương trên áo em
ánh mắt đọng miền sâu thẳm
làn tóc dài hương bồ kết trinh nguyên
anh đằm vào hương ấy
thấy mùa thu trong em
HUYỀN THOẠI LÀNG
Làng có tự bao giờ?
cụ truyền ông, ông truyền cha, cha truyền tôi
– lâu lắm
con cháu ngàn năm sau vẫn nhắc lại câu này
Thuở lập làng
tổ tiên đã tìm thế đất
đặt làng trên lưng con Rồng
một phía có con đường
một phía có dòng sông
làng như đứa trẻ thơ giữa vòng tay của mẹ
Ngày mẹ về với cha
làng thêm khúc đường lát gạch
câu sấm trạng len vào từng ngõ ngách
căn nhà lá tuềnh toàng hóa lớp học bình dân
cây nhãn cha trồng, quả nhãn con ăn
lời của mẹ ào qua như gió
những đắng cay, những ngọt ngào làng có
mẹ chắt chiu từng giọt – thành tôi
Tôi sinh
bốn bề dâu bể
lớn theo dàn đồng ca
Mẹ dậy tôi biết thương
cha dậy tôi biết hận
thầy dậy tôi biết hát
làng dậy tôi… biết nhiều
Lũy tre nói lời của gió
rễ cây đa xù xì nói lời ngàn năm
dòng sông nói lời của nước
đất nói lời… lặng câm
Sự tích làng ghi thành huyền thoại
người đi mãi mãi không về
ngày cha đi lấy làm ngày giỗ
mẹ ngồi… mòn lũy quê
Những sắc phong gợi nói điều gì
vinh hoa cũng qua đi
chỉ tinh hoa còn lại
hòa cùng bao la
Câu dân ca đi ra từ lòng mẹ
có cánh cò trắng nước đồng chiêm
con diều giấy nâng ước mơ thuở nhỏ
huyền thoại làng cứ thế dày thêm
IM LẶNG – LẶNG IM
Dẫu nghiêng đất, dẫu ngả trời
Người ơi! Cứ nói một lời lại êm
Giữa ngày mà vấp phải đêm
Lạ chưa hoa cứng, gai mềm lạ chưa!
Dấn thân vào một trận đùa
Trót đem thân cược lá bùa lòng tin
Đành trông đá nổi mây chìm
Ôm im lặng để lặng im phận mình
THẤP CAO
Lấy tay dò cao thấp
Lấy mắt định thấp cao
Rồi hỏi:
Trán cao hơn giời hay giời cao hơn trán?
Tay người có hạn
Với lên giời chẳng quá một tầm thân
Mắt nhìn vào khoảng không
Chẳng thấy hết những gì đang có
Tim không rung, óc thì không tỏ
Cầm tờ giấy trên tay nguệch ngoạc ký tên mình
Tiếng hát cất lên, rơi vào chỗ lặng thinh
Mắt bảo
Tiếng hát này đẹp thế
Tay bảo
Tiếng hát này mịn thế
Cầm tờ tranh loang lổ
Mắt bảo
Đậm sắc màu
Tay bảo
Phẳng và sâu
Tiếng hát, bức tranh… đều định hình từ tay, từ mắt
Trán và giời đâu cao, đâu thấp?
Một kiếp người có định nổi thấp cao?
TẢN MẠN – LÀNG
Người nông dân ngồi trên chiếc ghế đệm
kê ở giữa nhà
bật ti vi
xem thời trang và cuộc thi hoa hậu
quên thuở đi cày
Những cán bộ nghỉ hưu
đàm luận chuyện Trung Đông và giá – lương hàng tháng
thời sung sức mãn nguyện trong lòng bàn tay
Từng đợt gió nhấc bổng cánh đồng xanh,
nhấc bổng chiếc ao làng
xóa dấu tích thời gian
thành những ngôi nhà thời đại
ngạo nghễ với khoảng không
Thiếu phụ lên chùa
leo tầng cao ngôi nhà chào sư
rồi xuống quỳ dưới chân các pho tượng phật
cầu xin
điều tốt lành ban phát
Cây Bồ Đề thả lá vàng héo hắt
Rặng nhãn ven đình
chắt chiu sự âm thầm của đất
nâng niu chùm quả ngọt
đẩy đưa chốn chợ đời
Em thả nửa khối hình tạo hóa ban cho
thả nửa tiếng cười
hoàng hôn tan từng vệt sẫm
Tôi đứng giữa làng nhớ về thời xa lắm
Chuyện làng mẹ nghe
Mẹ kể tôi nghe
TÌM THẤY MỘT ĐIỀU
Không có biển chưa hẳn không có sóng
Chẳng có rừng vẫn nghe tiếng thú kêu
Quê hương chảy theo triền đê sông Cái
Mẹ tắm cho ta bằng nước mắt cô Kiều
Ta sinh ra trong vòng tay của mẹ
Trọn cuộc đời không qua khỏi vòng tay
Mẹ thường bảo giữa quan và giặc
Chỉ cách nhau trong khoảng tối, khoảng ngày
Tưởng đã lớn mà sao còn bé xíu
Chặng đường xa vẫn chẳng hiểu lẽ đời
Gom thù hận chất vào thành đống
Ngậm bồ hòn cho ngọt một cuộc chơi
Tất cả rồi cũng thành phù phiếm
Tất cả rồi cũng như gió thoảng qua
Chỉ biết rằng đường đi và đích đến
Ta tìm thấy một điều…
Trước đó chẳng nhận ra
NỖI BUỒN
Nỗi buồn theo gió lên cao
Theo mưa lại xuống thấm vào con tim
Có chăng còn nửa ánh nhìn
Ta mang gói lại làm tin cuộc đời
Trưa hè nắng mở ra phơi
Lại theo gió…
Lại lên trời…
Lại mưa
LẶNG THẦM THÁNG HAI
Rét từ đài, lộc rét sang
Hình như tiếng trống hội làng cũng run
Em làm cô Tấm một hôm
Làng quê như cũng sáng hơn mọi ngày
Thị Màu dứt bỏ làn dây
Chàng Nô cày… vỡ đường cày đêm trăng
Hương trời, vị đất ngàn năm
Cứ âm ỉ, cứ lặng thầm tháng hai