Vài nét về tác giả:
Tanya (Hyonhye) Ko Hong là một nhà thơ, dịch giả và nhà văn hóa quốc tế. Sinh ra và lớn lên tại Hàn Quốc, cô đã nhập cư vào Mỹ khi 18 tuổi. Tanya là tác giả của năm cuốn sách, bao gồm “The War Still Within” (KYSO Flash Press, 2019). Các tác phẩm của cô xuất hiện trong các tạp chí quốc tế, bao gồm Rattle, Beloit Poetry Journal, Allium, Entropy, Cultural Weekly, The Korea Times… Bạn có thể tìm thấy tác giả trên Facebook, Instagram và Twitter.
Nnjjj
Thế hệ Z 1.5
Khủng hoảng danh tính, quyền công dân, ngôn ngữ
Đó là một cuộc sống “tiến thoái lưỡng nan”
Hai người sống trong một cơ thể.
Hhhh
Hhhh
Phụ nữ mua vui
Ngày 14 tháng 8 năm 1991, Seoul, Hàn Quốc:
Một người phụ nữ tên Hak Soon Kim [Kim Hak-Sun, 1924–1997] đã đứng ra tố cáo người Nhật bắt hơn 200.000 phụ nữ làm nô lệ tình dục trong Thế chiến thứ hai. Họ được biết đến với cái tên “Wianbu” trong tiếng Hàn và “Phụ nữ mua vui” trong tiếng Anh.
Nnjj
Jjjj
1991, Seoul, Hàn Quốc
Một giọng nói trên TV thật nhẹ nhàng,
giá như có một người bên cạnh
để nói chuyện
trong khi tôi ăn món cháo của mình.
Nnbb
Rồi giọng nói đột nhiên bằng tiếng Nhật:
Chúng tôi không hề —
Những người phụ nữ đó đã đến với chúng tôi vì tiền.
Chúng tôi chưa bao giờ ép buộc họ cả —
tôi kinh hoàng không giữ nổi bình tĩnh
và đã đánh rơi thìa của mình.
Njjj
Trên màn hình
một bức ảnh của các cô gái trẻ
ngồi trong một chiếc xe tải mui trần
giống như chiếc xe tôi đã đi cùng Soonja
trên con đường có những thửa ruộng lúa nhiều năm trước.
Njjj
3 giờ sáng
Tôi thức dậy, đầm đìa mồ hôi, lạnh buốt
Tôi nuốt nước bọt
nhưng cổ họng vẫn bỏng rát.
Nnj
Tôi với tay lấy điếu thuốc
và những vòng xoắn ốc khói trắng
như tâm hồn lang thang của Soonja…
Nnjj
Họ gọi tôi là phụ nữ mua vui —
một người phụ nữ để mua vui mà thôi—
nhưng thực sự tôi có tên hẳn hoi đấy chứ.
Nnjj
Jjjj
1939, Chinju, tỉnh Nam Kyangsan
Chúng ta sẽ khâu khăn Senninbari phải không?
Không, Choingsindae, Liên Đoàn Lao động Nữ.
Hoặc làm điều gì đó tương tự, phải không?
Kiếm tiền
Rồi trở thành người phụ nữ mới
Và sớm trở về nhà —
Mjjjj
Nắm những bàn tay nhỏ
đầu ngón tay
những hoa đỏ
nhuốm màu cuối hạ
Nnjjjj
trái hồng chín
sà xuống mái nhà Choga
mờ dần xa xa
Nnjj
Khi chiếc xe tải vượt qua ngọn đồi cuối cùng
bỏ lại quê hương trong bụi bặm
Soonja cởi đôi giày trắng của mình
Nnjj
Nhjj
1941, Mùa thu năm ấy
Đêm thu, những người lính Nhật
cầm kiếm
lôi tôi đi
khi tôi đang nhặt những chiếc lá thông
Nnjjj
chúng bị hất ra khỏi giỏ của tôi
tỏa hương thơm ngát
một dòng máu trắng
Nnjjj
Tiếng nấc trong giấc mơ
Nhưng không phát ra tiếng
Njjjj
Bà ngoại đang làm món bánh Songpyeon,
hỏi mẹ nước đã sôi chưa?
Liệu cô gái của chúng ta có mang theo lá thông về kịp không nhỉ?
mắt tôi đẫm lệ
Nnnbn
tôi cảm thấy đau
ở “chỗ” đó –
Bbbbb
Họ đặt một cây gậy dài vào giữa hai chân tôi—
Dạng ra, Dạng ra, Đồ con ngốc!
Họ nổi cơn thịnh nộ, rồi họ phun thuốc
tinh trùng của mình vào “chỗ” ấy của tôi
nó có mùi tanh tưởi
của chó bị thiêu
sự sống cháy bỏng
Njjj
họ thở hổn hển
rồi càu nhàu trên cơ thể tôi
Nnjjjj
tôi đang chết dần, trong vũng máu của mình
Nnjj
Njjjj
1943, Thượng Hải, Trung Quốc
Vào một đêm
một người lính hỏi tất cả các cô gái
Nnjj
Ai có thể chịu được một trăm người?
Nhjj
Tôi giơ tay lên
Soonja đã không giơ tay
Nnjk
Quân lính thả cô ấy vào nước sôi
Trong khi cô ấy còn sống
Rồi chúng bắt chúng tôi ăn thịt cô ấy
Nnjj
Cuộc sống là gì?
Soonja có sống trong cơ thể tôi, đúng không?
Nnjj
Bnjj
1946, Chinju, Hàn Quốc
Một năm sau
giải phóng
tôi đã về nhà
Nnjj
Tóc ngắn
không mặc đồ truyền thống hanbok
không nói rõ tiếng
Njj
Mẹ giấu tôi
ở phòng sau
Buổi tối mẹ đưa tôi tới giếng
và tắm rửa cho tôi
Sẹo được làm lành bằng thép nóng
như vỏ cây bị cháy
như rễ cây cổ thụ
trên khắp cơ thể tôi
Nnn
Dưới ánh trăng khuyết
Mẹ mỉm cười khi tắm rửa cho tôi
Con tôi! Da trắng như ngọc, như ngà
Mẹ cắn chặt môi
rửa ráy nhẹ nhàng cho đứa con của mình
nhưng họ đã xé toạc tử cung của tôi
nát bươm
và để lại một đứa trẻ bên trong cơ thể tôi
Nhjjjj
Mẹ nấu cơm trắng rong biển
đặt con cá mà tôi yêu thích lên trên
Nhưng mẹ ơi con không nuốt được
Nnjj
Đêm đó trong nhà kho
Mẹ đã treo cổ tự tử
để lại một cái túi trong phòng tôi
của hồi môn của tôi, với một nắm cơm
Nnjj
Cha ném nó vào tôi
kéo tay tôi ra cửa
Nnjj
Tôi rời đi lúc chạng vạng
30 năm
40 năm
mãi mãi
Nhjj
câm lặng
câm lặng
câm lặng
Nnnn
hãy chôn nó cùng với tôi
Nnjjj
Họ gọi tôi là phụ nữ mua vui—
Tôi đã có một cái tên như thế đó
Nnnn
Nnjj
1991, 3:00 sáng
(Đêm đó
hàng ngàn ngôi sao xanh
đã trở thành những con bướm trắng
bay vào phòng tôi
Một
Một trăm
Một ngàn con bướm—
Nnj
Vô số những con bướm trắng bay vào
trong miệng tôi
chạm vào những vết sẹo chưa lành
bướm nâng tôi lên
như người đã chết
bướm mở cửa phòng ngủ của tôi
đâu thể xua tan nỗi hổ thẹn)
Nnnnn
Lúc
bình minh,
Tôi chết lặng.
Nnj
Nnjj
Cuộc chiến vẫn còn đó
Đêm nay lưỡi tôi cắt ngang dải ngân hà
xương đen là lửa
một chiếc cello đang khóc
nếu tôi mở miệng
Tôi sẽ được gửi đến Taklimakan
một nghĩa địa
sự im lặng của hàng ngàn chiếc đầu lâu
Màu đen vô tận
Không gì có thể sống
Mắt tôi như ngọn lửa
Tôi không bao giờ nói về chiến trường
Bí mật của tôi cháy bỏng ở đó
Sự im lặng của tôi
Hộp sọ của tôi
Chiếc bản lề
sự tàn phá
Nnnn
Người da trắng nói
Không ai lắng nghe cả
Không ai nhìn thấy gì
Bbbb
tôi đã nói
NnnHãy tiếp tục
NnnCắt và đốt lưỡi của tôi
Nnnkhông thể đốt cháy bí mật của tôi
NnjCái lưỡi khác của tôi
Jjjnsẽ nói
Nnnnn
NnTôi mang đôi mắt của tôi, xương của tôi
Njjqua cuộc chiến này
Nnnnn
Nnnjn
Soup đuôi bò
Tôi nhìn vào chiếc mung trên tay trái của mình
vết bầm—màu tím đậm
Nnnn
ôm nỗi đau
sự im lặng của nỗi buồn
tro tàn trên đại dương
lắng đọng thành từng lớp
điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời
những chiếc lá phong
Nnnn
Jjjj(Cái chết như thế nào nhỉ?)
Nnnn
dấu ấn để lại trên vỉa hè
họ đã thổi bay
một con quạ trên mái nhà nói
NnNgắt kết nối điện thoại
Nnnn
Tôi bật ga
làm món Oyako Donburi
nước mắt rơi
trong khi cắt hành—
Đó không phải là món quà tuyệt vời nhất sao?
Nnjj
Tôi đập trứng
Nấu món Napa và nước luộc gà
đóng nắp nồi
tắt ga
Chờ đợi
Njjjj
Njj(Tôi đã từng đến đây phải không? Liệu tôi có quay lại lần nữa không?)
Nnn
Tưới lên bát cơm
cho con ăn
Njjj
Chiếc giường chưa dọn—
một dòng sông mùa hè
Tôi không muốn nhìn thấy cơ thể của con
Nnnn
Xa cách
Một nhà thơ đã nói
sau đám tang của vợ
anh ấy tìm thấy một sợi tóc của cô ấy
trên gối và khóc
Nnn
Tôi đã làm món sukiyaki vào ngày bố tôi qua đời
Tôi cho con ăn.
Soup Đuôi bò
Đó là thứ bố đã làm—
đun sôi cho đến khi nước dùng chuyển sang màu trắng sữa—
Nnnn
Khi tôi rời đi
Tôi muốn rời đi một cách nhẹ nhàng
Nnnn
Nnnn
Con Đường Vượt Qua Sa Mạc
Đừng nghĩ về
Nơi hoang vu.
Nnnn
Bbbb
Anh yêu quý
Khi anh nói ramen
thì tôi là ramen.
Nnn
Khi anh nói trà
tôi là trà
Nnb
Khi anh cởi quần áo
Tôi cởi quần áo của tôi.
Nnnn
Nếu tôi có thể rời bỏ cảm giác của mình
Tôi sẽ không gặp rắc rối gì.
Bbbb
Anh không cho đồ ăn
Mà cho con cá đã câu được.
Bnnn
Anh không cần ôm tôi—
Mời anh uống trà
Nnnn
Nnn
Chờ đợi
Khi tôi nghĩ về anh, mưa lại tới
Khi tôi gọi cho anh, anh đến trong mưa
Khi tôi chạm vào anh, anh biến mất
Trong mưa
Nnnn
Hãy mang cho tôi ít tỏi và một nắm
ngải xanh đắng
Tôi sẽ ăn chúng và ở trong hang
21 ngày, 100 ngày
đó là cách gấu trở thành phụ nữ
Tôi sẽ làm giống như thế
Nếu tôi có thể gặp anh lần cuối.
Nnnn
Có một huyền thoại khác—
Khi anh gấp một ngàn con hạc giấy,
giấc mơ của anh sẽ trở thành hiện thực.
Nếu anh có thể gặp tôi lần cuối
Tôi sẽ gấp hàng nghìn con—
mười ngàn con hạc giấy.
Nnnn
Tôi muốn mở cửa căn hộ của anh một lần nữa
với chìa khóa mà anh đã gửi qua thư,
chiếc chìa khóa vẫn còn ấm trên tay,
treo quần áo của tôi vào tủ giữa quần áo của anh—
Tôi muốn cảm thấy an toàn ở đó một lần nữa.
Nnnn
Chờ đợi anh chẳng là gì cả—
Tôi sẽ không ngủ,
đêm trở thành cơn mưa bạc trong ánh sáng xanh
Nnnn
Tôi sẽ đợi anh như tảng đá trên dòng nước
Mong là làn sóng đến với anh—
Nếu anh chạm vào,
Tôi sẽ gục ngã và trở thành nước, giống như anh.
(Khánh Phương chuyển ngữ từ bản tiếng Anh)