Vài nét về tác giả:
Tác giả Vàng A Giang sinh năm 1993, quê tại Sín Chéng, Si Ma Cai, Lào Cai.
Giải thưởng
– Giải Nhì Cuộc thi thơ và truyện ngắn “Những làn gió Tây Bắc”, 2019
-Giải Nhì Cuộc thi thơ Thái Nguyên “Nhịp điệu mới”, 2022
– Giải Khuyến khích Cuộc thi thơ Báo Văn nghệ Hòa Bình, 2023.
Ngôi nhà cũ
Tôi muốn trở về ngôi nhà cũ
Để an dưỡng vết thương như một con thú hoang
Nghe chim hót để khâu lại những ngày rách
Nghe tắc kè hoa ru đá từ thuở nào...
Ngôi nhà cũ bao quanh là đá xám
Xám như mặt tôi, mẹ hạ sinh vào một đêm đông
Ngôi nhà cũ bao quanh là đá
Kí ức tràn, kí ức hóa thạch thành cây
Tôi muốn trở về ngôi nhà cũ nơi tôi có tất cả
Giọng sang sảng của cha
Giọng trìu mến của mẹ
Tiếng cười đàn em thơ
Tình yêu thương làng xóm...
Tôi muốn trở về ngôi nhà cũ
Cúi lạy những điều đã phai phôi
Nghe hồn gianh vỗ về đêm tối
Nghe chân giường mọt gặm rỗng giấc mơ
Kí ức của một căn nhà hoang
Chờn vờn sương
căn nhà cũ ẩn hiện kí ức
đêm
gió núi quất vào
cơn cô độc gợn sóng
những bóng người đàn bà không chồng ngang qua đây
tiếng dế ỉ ôi... bao năm gọi bạn tình mà vẫn cô độc chỉ căn nhà chống trọi với thời gian
từng mảng trình tường bong tróc như từng người đã bỏ ta đi
căn nhà hoang đầy gió
mùi thời gian quánh đặc
từng lớp rêu xanh lên phủ kí ức êm đẹp
trăng lên là những đêm đau
gió núi quất lên căn nhà xiêu vẹo
con rắn cô độc đã chết tự khi nào
xác thời gian
xác trăng
xác rắn
quyện vào nhau lấp lánh
căn nhà hoang - một nhân chứng - đẹp - đau - còn lại - ra đi
xồng xộc gió căn nhà hoang
hoang như một định mệnh
hoang như ngày tháng
rắn lột vỏ một đời mà vẫn không tước khỏi cô độc.
Người đàn bà nghĩ gì ở Sa Pa
Chiều Sa Pa
ánh lửa tàn căng như sắp vỡ
bầy chuột non lích nhích trên hốc cây già
người đàn bà đi nhặt tàn lửa hoàng hôn
tiếng dúi bò ngang dọc
người đàn bà thơ thẩn nghĩ gì?
Sa Pa mênh mông
Sa Pa thẳng đứng
Sa Pa gồ ghề
Sa Pa lại lên đèn lung linh
người đàn bà đi mua gì
người đàn bà đi bán gì
những câu hỏi như mũi tên
người đàn bà chỉ câm lặng rồi cười
người đàn bà, người đang nghĩ gì?
hay người chỉ đi mặc cả người đời bán - mua - khóc - cười
người đàn bà... khối lặng câm kéo chùng cả Sa Pa.
Người cũ
Bất chợt gặp lại người cũ
Người có đôi, ta cũng có đôi
Trời đất nói gì sao vời vợi
Mắt em nói điều gì sao ta thấy mọc lên nhiều vách ngăn
Trái tim ta lạ quá!
Sao ta vẫn thấy... gần gụi vô cùng
Chợt lí trí... ta cho rằng ảo ảnh
Ta gọi tên một cơn say
Buông em ra là lúc chồng em vừa đến
Trái tim ta chết lịm
Lí trí điêu tàn
Xúc cảm trực trào ngấu nghiến ta từng mảnh
Em gọi chồng em, sao ngọt đến thế
Giá như được thay thế bằng tên ta
Ôi! Trái tim ta lạ quá
Toàn những điều viển vông
Nhìn em khuất bóng núi
Nắng quái chiều hun đúc
Ta về thương vợ con hơn.
Người yêu ở Pú Hồng*
Hẹn mùa sau em về làm dâu Si**
Nếu từ chối anh sẽ thêm vài ông mối
Nếu gật đầu thì theo anh lên ngựa
Đường gập ghềnh, anh lái tình yêu thẳng tắp
Không núi đồi nào cản được ta
Lạy ông, lạy bà, lạy mẹ, lạy cha
Con đưa con gái mẹ cha qua chín núi, mười đèo, sáu sông, bẩy suối
Con sẽ cõng cô ấy qua mười kiếp bản làng
Trái tim con thẳng như cây rừng Hoàng Liên Sơn
Con sẽ chăm cày cấy để cơm đầy rẫy
Bắp tay con đủ to để cô ấy gối đời mình
Vai con đủ rộng để che cơn mưa núi
Con sẽ không cho cô ấy thèm mái ấm nhà người ta
Con sẽ không cho cô ấy thèm trai lạ khác
Con sẽ yêu cô ấy như trâu yêu cánh đồng
Như cày, cuốc yêu nương
Đến mùa rẫy năm sau, cha mẹ sẽ lên chức ông bà ngoại
như cây thêm cành, như hoa thêm cánh
Cả nhà ta sẽ dìu dắt đi qua: những mùa sương gió, những mùa nắng nôi
Sau này các con lớn, con sẽ chỉ đường chúng về Pú Hồng tìm ông bà ngoại
Để ông bà ngoại mừng cho trứng, cho tuổi: chúng lớn lăn tròn phổng phao
Mai này, cơ bắp to săn thú, làm nương và tỏ tình với mặt trời trên đỉnh núi bản ta.
*: Một xã ở Điện Biên Đông, Điện Biên
**: Si Ma Cai, Lào Cai
Đợi
Tôi đợi em đã được mười năm
Nếu em không đến
Tôi sẽ hóa thành cây thành rừng
Để bố mẹ em đến chặt thành cột thành kèo
Để đêm ngày được ngắm em
Tôi đợi em đã được mười năm
Nếu em không đến
Nguyện làm bông lau ven suối
Để em hái về làm đệm làm gối êm giấc
Nếu em đi làm dâu nhà người khác
Tôi sẽ hóa thành trúc thành vầu
Để chồng em chặt làm hàng rào nhà em
Nếu em đi làm dâu nhà người khác
Tôi sẽ hóa thành giun thành dế
Ngày đêm bào mòn tươi xốp đất nhà em
Mùa màng em trâu bò có đến phá
Tôi nguyện hóa thành tảng đá ngăn trâu bò ăn
Tôi đã đợi em được mười năm
Nếu em không đến... Xin kiếp này được hóa thành con em.
Yêu nhớ Na Ngoi
(Tặng YD)
Na Ngoi một lần đến và đi
vời vợi nhớ cao như núi
thương thầm nhiều như lá rừng Na Ngoi
tôi trở lại Na Ngoi trong một mùa thu man mác
những chiếc lá xào xạc rụng gối đầy nhau
cả khu rừng bàng bạc
chỉ còn mùa thu và tôi rơi trong nhau lặng lẽ
mùa thu, hình như mỗi chúng ta đều khuyết một điều gì không nói được
em chợt lặng lẽ đến bên tôi, tặng cho tôi những chiếc lá mùa thu vàng úa như tuổi
mình chênh vênh
em bảo: Ai cũng từng phải xanh trước khi phải vàng úa
tôi vuốt tóc em, cười như thuở biết làm người
em nắm tay tôi đi qua chênh vênh
mùa thu bất tử.
tôi rời Na Ngoi vào một ngày xuân, khi những lộc non của cây vừa nhú, như tuổi
em vừa đôi mươi
Na Ngoi đẹp đến lạ
cầm tay em tôi chẳng muốn về…
mùa này Na Ngoi xanh như nhớ
người và đất ngút ngàn nhựa sống dãy Trường Sơn
chiều vàng vọt rơi, anh bé nhỏ như chú nai vàng bên suối
khẽ khàng rời đi, khi Na Ngoi cỏ non ngút ngàn.
*: Na Ngoi, một xã thuộc huyện kỳ Sơn, Nghệ An