BÀI HỌC ĐỜI…
Sự núp bóng - đời - hèn hóa khó cảm thông
Quen “nặng động” bằng uốn lưng bợ đỡ
Hơn cả nghèo hèn, tự bán đi danh dự
Tự trọng, dự danh thừa đủ rẻ khinh
Hãnh diện tự hào méo mó dễ đâu mình
Không tựa vào chính mình, một đời bất bớt
Công danh mà chi, thiếu năng, bất túc
Hèn hóa một đời sao nữa cao nhân
Khòm chí, khòm lưng lại nữa khòm tâm
Của cải bất minh, công danh lỉnh núp
Ngọng nghịu mỗi lời, một đời giấu mặt
Hơn cả hèn, tự thẹn với lương tri
Thuận nghịch đời, thành bại lẽ thường khi
Không dám làm cả người, công danh chi, mạt hạng
Liêm sỉ là đâu, thế thân bổn mạng
Bài học đời thừa đủ dẫn ta đi…
KHẤT THỰC CÁNH ĐỒNG
Cả làng tôi bao đời khất thực cánh đồng
Gieo cấy cúc cung sớm chiều cật lực
Cảm ơn gió đồng khéo hòa nóng bức
Khô vạt mồ hôi rạn mặt nắng chường
Vục đôi tay vào nếp cái, dé vồ, dự hương
Đất bố thí cho ngọt ngào no ấm
Không phiêu bạt xứ người, đói lòng, rét cật
Năm bốn nhăm, năm nhăm cứu tế bao nhà
Tôi hậu duệ làng đã lẻ trăm đời nay phải rời xa
Đồng hóa không đồng, làng còn ruộng hết
Muốn ăn mày cánh đồng, nhưng đồng giờ mồ côi mồ cút
Day dứt chân phèn: ai – bố - thí – cháu – con – tôi…
TẠI ÔNG GIỜI
Thượng đế - ông Giời sinh muôn loài là công bằng, lại chẳng công bằng
Kia tùng bách, đây cỏ dại, dây leo hoang hoải
Sinh con người kẻ khôn ngoan, người thì đần dại
Chung ánh dương thái hòa và có chỗ chẳng hòa đâu
Loài người sinh ra là thượng đẳng linh cầu
Cùng con cháu nhà Giời mà luôn không đồng nhất
Thiện ác, dại khôn, hèn sang, cao thấp
Như thể bàn tay các ngón chẳng đồng đều
Trời sinh con người phú bẩm chẳng giống nhau
Sự sinh khắc tiềm ẩn ganh ghen cả trong cốt nhục
Có kẻ sang giàu là ông chủ, kẻ kia giúp việc
Quý tiện khác nhau xui đố kỵ, bất bình
Trời đày luật Trời có tương khắc, tương sinh
Đã từng lúc ông chủ thành tội đồ, và kẻ ở thay ông chủ
Ông chủ mới – tân thời, nhiều biết ăn, sợ lo, vụng nghĩ
Công xưởng tan hoang, đồng ruộng chẳng nên mùa…
Trách ông Giời chẳng cho bằng nhau, tất cả thượng thừa
Cả tùng bách không dây leo, tài và bất tài đồng đẳng
Sự kém hơn cào bằng thay ông Giời điều đặng
Thượng đế chí tôn – ông Giời chẳng đủ trí minh.
NHƯ CÓ AI GỌI
Như có ai vừa gọi phía xa kia
Nẻo đường đời muốn ta đi tới
Nửa là mộng hấp dẫn thay hồ hởi
Cuộc vinh sang câu chữ đọng nghĩa đời
Không ít lời vô dụng dưới mắt người
Sự trăn trở dễ đâu vào quên lãng
Không dễ bình tâm chỉ là mê sảng
Giấc mộng văn chương thao thức một đời
Đã bao năm đau đáu khôn vơi
Dỏ lại sau lưng những tị hiềm khinh bạc
Ta biết cuộc đời không thể khác
“Dại chốn văn chương” bĩ cực thân danh
Một kiếm phù sinh mình biết lấy mình
Đời đâu hẹp biết bỏ qua sân hận
Ta đã đủ một đời đắm say, sốp hận
Héo nụ cười biết đãi gió canh khuya.
TÌNH YÊU THỜI CA MÊ
Nhà giờ thành công sở tối linh
Trộm cướp thất kinh – ca mê ra phủ khắp
Không bảo vệ giữ gìn mà giữ gìn đắc lực
Hai mươi tư giờ là hai mươi bốn an ninh
Em định đến với anh nửa ái ngại kinh kinh
Sợ thất thố đôi lời, sợ bị soi hết cỡ
Công sở - tư dinh – dễ đâu mà sàm sỡ
Nghiêm cẩn cả khi thỏ thẻ, ghé môi hôn
Biết là vui hay sâu thẳm lo buồn
Lời thầm kín dễ thương thành hài hước
Dân dã em, tự chân run, lòng khước
Cẩn trọng vào ra khôn dại liệu bắt bài?
Tình nghĩa đôi bên khó nói, vách có tai
Có kẻ thứ ba, thứ… nhiều nhiều thừa biết
Yêu quý là quý yêu, góc khuất tiêu góc khuất
Ôi chút tình tư – em tự biết hạn lòng…
VÀO TRONG NỖI BUỒN
Em vắng nhà mới sớm nay
Mà anh đã đủ một ngày nhớ mong
Vào ra vắng vẻ nao lòng
Thương khi đường xá tắc thông nửa vời
Chạn lòng cho những xa xôi
Lẻ đơn thương cảm sự đời long đong
Người mất vợ, kẻ không chồng
Nỗi đời buồn mãi vào trong nỗi buồn…