Vài nét về tác giả:
Nhà thơ Trương Minh Hiếu (Hội viên Hội nhà văn Hải Phòng), sinh ngày 05/01/1966 tại Thái Bình. Tốt nghiệp Đại học Bách khoa Hà Nội. Hiện là Giám đốc Công ty Bảo Việt nhân thọ Hải Phòng. Luôn giữ trong mình ngọn lửa đam mê thi ca, nhưng vì nhiều vướng níu, nên dù bén duyên với văn chương từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường thì thời gian gần đây, khi bình ổn cuộc sống, Trương Minh Hiếu mới thực sự trở lại diễn đàn văn chương. Anh đã có nhiều tác phẩm được in trên các báo: Thiếu niên Tiền phong, Hải Phòng, An ninh Hải Phòng, Pháp luật, Công lý và các tạp chí: Búp trên cành, Văn nghệ Thái Bình…
Giải thưởng: – Giải B, cuộc thi “Em yêu đồng ruộng quê em” 1982, do Báo Thiếu niên Tiền phong tổ chức – Giải Khuyến khích, cuộc thi Viết về Ngành Tòa án 2020, do Tòa án nhân dân Tối cao tổ chức. Năm 2024, anh vừa cho ra đời tập thơ “Cội” (NXB Hội Nhà Văn), thể hiện một tâm hồn thơ trữ tình, nồng đượm.
Nhà thơ Trần Ngọc Mỹ giới thiệu
NỬA CHỪNG MƯA
Trời vừa dứt những hạt mưa thoáng qua
Gió lại hầm hập nóng
Những mảng tường loang lổ màu xám trắng
Phả lên hơi hướng trưa hè
Hàng cây đứng trơ trơ
Lấp loáng nước vừa quệt lên đám lá
Cây giận dỗi, trời mưa sao vội vã
Nước chưa no, đất trớt trát như đùa
Con ve sầu thoát ướt chạy mưa
Nén ngực đẩy hơi hụt hẫng
Bất ngờ trời hừng lên cơn nắng
Nhợt nhạt vàng căn biệt thự giàu sang
Mưa trên sông đúng lúc thủy triều dâng
Nước xáo động, phù sa tung cá quẫy
Cỏ bên bờ mùa hè khát cháy
Hồi sinh xanh nõn mơ màng
Cứ như là dở dang
Cứ như là hời hợt
Càng rối ren cơn khát
Cỏ cây, dòng sông và nắng
Nửa chừng mưa
GIẤC NGỦ NGOÀI KHƠI
Sau cơn nắng cuối ngày
Em kịp đến với tôi
Và bóng tối
Mơ màng nghiêng biển cả
Con tàu đại dương ăm ắp miền xa lạ
Chìm dần trong mênh mông
Gió lặng lờ, hờ hững sóng viển vông
Sao trời lim dim diệu vợi
Chợt thấy môi cười giữa chập chờn níu với
Con tim rung nhịp chung chiêng
E ấp nỗi niềm cách biệt
Tôi xa khơi lật mở khát khao mình
Vẫn biết rằng vào lúc bình minh
Em sẽ mất
Đó là điều rất thật
Nhưng giữa giấc ngủ này em hiển hiện và tôi...
NƯỚC BIỂN
Rồi một ngày em sẽ hiểu ra
Nước biển không xanh như ta từng biết
Thăm thẳm xanh là độ sâu từ đáy nước
Là sắc trời in mây với gió thanh bình
Hãy vục lên và đặt trước mắt mình
Hai bàn tay đầy nước
Ấy là khi đến tận cùng sự thực
Nước biển trong veo như nước mắt người đời
MƯA DÔNG
Ào ào mưa trút bốn bề
Sấm ầm ầm giật, chớp lòe lòe giăng
Gió đâu mà gió phũ phàng
Cây nghiêng, cành gẫy, mùa tan nát mùa
Mưa xối xả, đã hay chưa
Lềnh phềnh bong bóng, phố thưa thớt người
Trắng gì trắng thế trời ơi
Trắng mờ con mắt, trắng trôi tầm nhìn
Thôi đi, mưa mãi làm gì
Tối sầm sập tối, nước bì bõm dâng
Trời rồi sẽ ngớt mưa dông
Chỉ lo gió ở trong lòng chẳng nguôi
NHỮNG MÙA CỎ XANH
Xuân mang mưa rắc ngang trời
Cỏ như từ hạt mưa bời bời lên
Chạm vào một chút tay em
Hương thơm cỏ ngọt ngược lên môi mềm
Đêm hè một lối dịu êm
Em theo trăng đến tận miền xa xôi
Ta đi tìm cỏ làm đôi
Bước chân khe khẽ sợ rơi lời thề
Ngát xanh trên nẻo thu về
Nắng thê thiết gọi, cỏ mê miết lời
Đông mang cái rét đến rồi
Tay xinh lại ủ ấm chồi lưa thưa
Có trời và có nắng mưa
Có em nên cỏ bao mùa vẫn xanh
QUÊ TÔI
(Gửi quê tôi Tiến Đức, Hưng Hà)
Mấy năm rồi vẫn đồng đất ấy thôi
Cây lúa gặt đi, hạt đay gieo xuống
Mương máng loi thoi xanh rì rau muống
Con cò bay xao xác lũy tre làng
Mẹ vẫn ngồi bên cửa nhà ngang
Vệt chân chim chìm vào khóe mắt
Cha mỉm cười. Nụ cười không đổi khác
Chỉ có mái đầu sương trắng đã mờ pha
Mấy năm rồi tôi là đứa con xa
Mênh mông nhớ. Mênh mông ngày trở lại
Cha mẹ vẫn nghèo. Tôi giật mình sợ hãi
Đay, lúa muôn đời xanh trên tóc người đi