CHÚNG TA ĐÃ HẾT BUỒN CHƯA?
Những đóa hoa mùa Xuân không cần danh vọng
Vẫn rực rỡ giữa cõi hồng trần trong nắng tháng giêng
Em yêu dấu không cần so đo nhan sắc
Vẫn gót hài khẽ gọi những nẻo đường quen
Để tự hỏi trong buổi sáng mây mù còn níu trên đỉnh núi
Có viên đá tảng gọi tên lối mòn ngày hò hẹn
Em đã hết buồn chưa trong ngày hôm nay?
Không còn tô son, cũng chẳng cần chuẩn bị
Hãy cùng tôi đi ra biển nghe sóng giãi bày
Ở con sóng trầm luân mất còn ngày cũ
Là tiếng vọng của những con thuyền mê mải tìm một vầng trăng
Là những con ốc, con cua chỉ cần sum vầy chỉ cần bờ cát
Chẳng cần đeo mặt nạ đọc những giáo điều và mệt mỏi hỏi han nhau
Buổi chiều cuối năm bên kia đường người bán chổi mù lòa ngồi im với gió
Gió đang ngại ngùng hỏi con phố có gì vui?
CĂN NHÀ
Cây mai trước sân nhà chuẩn bị rụng những bông hoa cuối cùng.
Bị rác ắp đầy ngày cũng đã đem ra đợi người phu quét rác
Nắng vẫn tung tăng lay mái ngói rất rêu
Những bàn tay vẫy và những đứa con trở về nhà lại về chốn của riêng mình
Căn nhà lại vắng bóng người
Những ngược xuôi. Những tất bật, những buồn vui
Thả cho bay trong tháng giêng lộng khói
Trong con phố này và trong con phố kia
Có những căn nhà
SẮP XẾP
Những viên gạch bên vệ đường không ai sắp xếp
Thỉnh thoảng làm vấp chân người
Những ngày buồn của chúng ta không ai sắp xếp
Ra cánh đồng hái những ngọn cỏ khô
Những chuyến tàu không ai sắp xếp
Cứ đi về phía chia tan trong ngày mưa mù
Ta đứng lại và ta nhòe đôi mắt ướt
Chỉ một mình ta trong cõi vô thường
Cuộc sống chẳng sắp xếp cho ta về phía nhau
Chỉ là tình cờ trong một ngày chợt gặp
Chỉ là một lần cùng về qua lối ấy
Chỉ là cùng vỗ về những giọt mưa rơi
Rồi một ngày chẳng ai sắp xếp
Ta gặp nhau khi sông núi đã mỏi mòn
Ta hỏi những ngày vui đã từng - ta hỏi những vết thương đã thành sẹo
Phố đã lên đèn soi hiu hắt bóng người xưa.
22/12/2024
GIỮA NGÃ TƯ
Tôi đứng giữa ngã tư xem người ta qua lại
Xem thử sớm mai này có gặp người quen?
Xem thử con đường có ai đánh rơi nỗi nhớ
Có ai vừa đi xa về rất vội giữa phố đông?
Trong lướt thướt của cơn gió đang cong cớn
Có mùi hương nào để lại từ ngàn năm?
Con sóc hoang gặm một chiếc lá vàng
Buồn rũ rượi giữa ngày vàng như mùa lúa chín
Vào quán cũ tôi tìm người năm cũ
Chỉ ghế bàn là quen thuộc mà thôi
Khuấy không tan những tiếng thở dài
Tôi bỏ lại trên vạch kẻ của con đường những bánh xe lăn ngày nọ
Tôi bỏ lại những hàng cây đang ốm
Hỏi giọt lệ ngày xưa nay đã khô chưa?