Thơ Đỗ Thị Xuân Thảo
Ta rồi sẽ già
Nếu một mai ta rồi sẽ già
đôi mắt hay nhìn xa xăm
đôi chân bao ngày rong ruổi đã mỏi mệt
mọi thứ chẳng nên thơ như lúc đầu
anh có còn nắm lấy tay em
mình đi qua những ngày mưa ngâu
hay anh sẽ đi mất
để lá vàng chồng chất
để lòng em rối bời
như lá vàng rụng rơi.
Anh ơi, nếu phải cách xa
em mong anh nhớ rằng là
chúng mình từng là người thương
giờ chẳng còn là chúng ta.
Ngắm nhìn về một phương
có em ở nơi này
thầm chúc anh bình an
dù chẳng còn chung hướng.
