Thơ Đỗ Thành Đồng
Tôi nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa
không phải uất kim hương
chỉ tiếng cỏ đêm
sực nức mùi hoang dại
thời gian chiếc thòng lọng
siết đam mê cuộc người
bầm máu những ngón tay sân hận
loài cỏ nẩy mầm đêm
hãy cho nhau tình yêu
thứ mà loài người còn khan hiếm
sự man trá không thể ngậm sương
dẫu dưới tấm thảm đêm là giun dế
hãy nói đi nói gì với cỏ
hỡi những ánh thiều quang
lương tâm đang bò trên mặt đất
loài cỏ nào lên ngôi
tôi khép lại bài thơ về cỏ
tự mình vun xới nỗi đau.