Đã muôn năm, trải muôn đời Quảng Ninh đất Tổ sách trời thiêng liêng Cỏ phân mao tẽ đôi phương Tre lên mọc ngược biên cương chia trời…
Rành rành ý chỉ nhà Giời Cột đồng Mã Viện sự đời càn rông Rõ rành riêng núi cách sông Và đây khác tổ, khác tông dễ gì
Tượng trời đủ vẻ dị kỳ Ý Giời tuyên cáo, bất di rõ ràng Bắc Là Bắc, Nam là Nam Khác nhau sứ mệnh, mưu toan sự gì
Mệnh Giời đâu dễ thiên di Biên cương rành rẽ dễ chi đổi dời Và đây khí phách con người Và đây sông núi muôn đời ngút cao
Sách trời vạn hạnh sớm trao Tre mọc ngược – cỏ phân mao, ý Giời Núi sông ơi, nước non ơi Dấu son ý chỉ Nhà Giời tối linh… ----------------- *Chuyện có thật ở vùng Biên Giới Việt - Trung
GẶP GIÓ NGUYÊN HANH
Tuổi ngoại tám mười bái yết Ngọa Vân Sơn Gió núi cọ vào ta, ta cọ mây bổi hổi Nâng bước, núi non cáp treo – đường trời dẫn lối Nắng nghiêng nghiêng, đèn thép rực màu thiền
Ngàn vạn bóng tùng, bóng trúc nâng bước chân lên Rõ mây ngập hồn gió hoan hỉ mộng Ta gặp mây nguyên thủy đời Trần lòng vơi vướng bận Gặp gió nguyên hanh khí chất cao dày
Hít hà gió thơm đủng đỉnh dắt tay Ta đu trong tần trời khí thiêng phổ độ Bóng Phật áng ngời đền tháp vân du.
KHÔNG CHỈ LÀ MƠ
Ta đã sống và hơn là từng sống Bởi trong lòng đã sống bằng mơ Đâu chỉ bằng cổ tích bờ tre với nhiều khát vọng Dám ngẩng đầu đi, hy vọng đang chờ
Ta đã từng sống hơn nhiều đã sống Bằng mơ mang muốn bay bổng, đi xa Ngoài kia biết rộng trời, rộng biển Muốn là sẽ đi và dám bước ra
Dăm ba chứ làm lòng thừa tin tưởng Và bao khát vọng giục dã đời Với tuổi trẻ dễ nào biết sợ Lành rách, đói no nào đáng kể cuộc chơi
Có cô bé mắt huyền, tin ta, hằng đợi Hãnh diện về ta, chung thủy đang chờ Để em không thất vọng và chột thui hãnh diện Ta phải sống hơn ta, không chỉ là mơ….
BIẾT TA VÔ CẢM
Đã biết ta đang vô cảm dần dần Không cứu đỡ mặc cho ai lâm nạn Đã vô cảm, vô tâm mặc lời kêu, ai oán Không chút động tâm, cứu đã sợ lụy mình
Biết là vô tâm, đáng xấu hổ, phải khinh Nếu cứu đỡ đã ít đâu phiền toái Sống chết phải mặc nhiên, giả như đần dại Xấu hổ còn hơn hệ lụy vào thân
Nào ai dám cứu ai dù lòng rất thương tâm Gặp bất bình không ra tay là có lỗi Biết dính vào dễ như chính mình gây nên tội Ai khổ mặc ai, đều phải làm thinh
Có thể đã làm ơn cứu đỡ họa đến mình Dễ thành oán, đổ cho là thủ phạm Có thể bị điều tra, bị vu thành khổ nạn Phải vô cảm, vô tâm trước nghịch cảm đau lòng
Biết vô tâm là ác, chẳng ai mong Bao cơ sự trong đời luôn là thế Sống chết mặc ai đã thành thông lệ Sự trái ngang – vô cảm, mối họa đời.
NÀO DỄ
Nào dễ đâu đã để mất mình Trang giấy câu thơ mong manh, non nớt Có gì đó nặng lòng đắm say tha thiết Muốn trường tồn trong mờ tỏ hư sinh
Nào dễ đâu cuộc sống lại không mình Dù cạn mực – nhựa đời không còn chảy Những ưu tư, mơ màng, đời xô đẩy Cũ kỹ, già nua, bất khả hư suy
Nào dễ buông lòng sau trước hiềm nghi Cốt cách, dự danh, một mai cắc cớ Không đắc ý khi ngực còn hơi thở Còn tư duy và cuộc sống chưa từ….
GIÁ ĐỜI
Có lẽ chỉ có thời gian định giá đúng con người Và giá con người, hèn sang muôn vẻ Danh lợi, của tiền dễ đâu đúng lẽ Đủ chính tà, phát tác nhục vinh
Qua mặt thời gian thế thái biến hình Quyền quý một mùa thỏa khùa danh lợi Tài và bất tài lên voi xuống cũi Khả biến dễ tường đâu nữa kỷ cương
Đâu ít bắt bài, bóc mẽ, giải thiêng Cơ vận thoi loi rong rêu ong kiến Biệt thự, xe sang quỷ ma đàng điếm “Trứng năm bảy loài xa xót mỉa mai”
Thao thúng đất trời đủ vẻ tác oai Động quỷ tổ ma bùng nhùng mạch chuột Ngã ba đường đời buồn vui mất được